1 Phòng cũi tối đen, chung quanh tràn ngập mùi ẩm mốc gay mũi.
Nhiều tia sáng mặt trời theo cửa sổ cũ nát xuyên vào, mơ hồ có thể thấy đước bóng dáng cuộn mình nằm trong đống rơm bên góc tường.
2 Sở Khuynh Nguyệt ánh mắt lạnh lùng bắn ra tứ phía, thật lâu sau, nàng chậm rãi mở miệng :”Ta là… Muốn mạng của ngươi!”
Nhổ trâm cài tóc trên đầu nha hoàn kia xuống, lại không đợi nàng ta có nửa phần phản ứng, trực tiếp đâm vào tim nàng ta.
3 Sở Khuynh Nguyệt ban đầu còn đang suy nghĩ như thế nào đối phó hai người kia, hiện tại, cũng không có nửa điểm băn khoăn nữa.
Vũ Gai ngủ cấp! Đây là cao thủ đứng thứ hai ở trong toàn bộ Tướng Quân phủ chỉ thua Sở tướng quân Sở Dịch!
Mày nhướn lên, Sở Khuynh Nguyệt hỏi lại :”Trốn? Ta vì sao phải chạy trốn? Ta là đích nữ Tướn quân phủ, cũng chính là chủ nhân của phủ này, vì sao phải chạy trốn?”
Nàng sớm đã không còn là Sở Khuynh Nguyệt ngày xưa nữa, nàng, là thiên tài sát thủ đến từ thế kỷ 21!
Nàng, cũng không để mặc người khác tuỳ ý giẫm lên!
Ánh mắt Sở Khuynh Nguyệt loé ra ánh sáng kiên định.
4 Ngay khi lúc đoản đao loé hàn quang kia sắp chạm vào Sở Khuynh Nguyệt, thân hình Sở Khuynh Nguyệt chợt loé, vung chân lên, hướng Sở Lưu Ly đá tới.
“Xoảng…” Một tiếng vang lành lạnh vang lên, bất ngờ không kịp phòng bị, đoản đao trong tay Sở Lưu Ly rơi xuống đất, cả người cũng bị đá ngửa về phía sau.
5 Nghị luận quanh thân đều mắt điếc tai ngơ, Sở Khuynh Nguyệt lập tức đi về phía trước, nơi nàng uốn đi là chợ nô lệ.
Ở bên trong trí nhớ của Sở Khuynh Nguyệt, bên cạnh nàng căn bản không có một người trung thành nào.
6 An Tuyết Cầm từ xưa đến nay đều khinh thường Sở Khuynh Nguyệt.
Chẳng qua là một đứa phế vật mà thôi, hơn nữa còn là một kẻ xấu xí, vậy mà chiếm lấy vị trí thái tử phi.
7 Cho đến khi An Tuyết Cầm rời đi, bóng dáng Sở Khuynh Nguyệt liền biến mất không thấy, trên đường, lúc này mới khôi phục náo nhiệt ban nãy.
“Vừa rồi… Vừa mới nãy ta không có nhìn nhầm đi? Kẻ phế vật kia vậy mà đánh bại An tiểu thư?”
“Không sai, ta cũng thấy được…”
“Trời ạ, phế vật Sở gia, chẳng lẽ thật sự là do hôm qua nhận đến kích thích, thay đổi tính tình?”
“…”
Mọi người lại là một trận nghị luận, cho đến thật lâu sau, cách đó không xa, có gã tuỳ tùng của Sở gia từ từ đi lại…
Trong đám người, thế này mới bộc phát ra một trận nổ---
“Thì ra… Sở đại tiểu thư điên rồi!!!”
-------Thiên tài cuồng phi, cưới một đưa một------
Tới gần chạng vạng, Sở Khuynh Nguyệt rốt cục mua về được một tiểu nha hoàn.
8 Nghĩ đến kế hoạch của mình bị huỷ, Sở Dịch trong lòng bạo phát giận dữ!
“Đứa phế vật này, ta giữ ngươi lại, còn có công dụng gì?” Trong nháy mắt, quanh thân Sở Dịch, mạnh mẽ nổi lên sát ý vô tân.
9 Tiền viện.
“Ha ha… Thì ra là Lưu côn công. ” Sở Dịch vừa mới bước vào sân, lúc thấy người tới, liền quăng bỏ vẻ lo lắng ở sau đầu, sang sảng bật cười.
10 Sở Khuynh Nguyệt tuỳ ý mở miệng :”Ta cũng không nói muốn gả!”
Đến lúc này, Cẩm Nhi mới nhẹ nhàng thở ra.
“Đúng vậy, tiểu thư, Cẩm Nhi nghe những người trong phủ nói, nhị tiểu thư được phong làm thái tử phi, ba tháng sau cùng thái tử thành hôn.
11 Đáy lòng Da Luật Đình khẽ động.
Nữ tử này, là ai?
Phong Lạc quốc, lấy số người đạt đến Vũ Giai ngũ cấp mà tính, cũng không nhiều lắm!
Mấy tên hắc y nhân đứng bên cạnh, trong đáy mắt đều hiện lên vài phần kinh ngạc.
12 Sau khi tỉ mỉ điều trị, vết sẹo trên mặt Sở Lưu Ly, rốt cuộc cũng dần phai nhạt, đến cuối cùng, từ từ biến mất không thấy dấu vết.
Sở Lưu Ly trong thời gian này, không cần bàn có bao nhiêu đắc ý.
13 Sở Khuynh Nguyệt không quan tâm đến nàng ta, mặc kệ Sở Lưu Ly ở bên cạnh lầm bầm lầu bầu.
Thấy nàng không nói chuyện, Sở Lưu Ly nghĩ Sở Khuynh Nguyệt đã bị mình làm cho tức nghẹn đến nỗi không nói nên lời.
14 Hàn quang trong mắt Sở Khuynh Nguyệt bắn ra tứ phía.
Nói cách khác, nam nhân này… Hắn sớm đã ở đây rồi?
“Ngươi là ai?”
Dưới mặt nạ, cặp môi đỏ mọng kéo nhẹ nổi lên độ cong.
15 Con mèo nhỏ đáng yêu??
Ai TM*(chữi tục) là con mèo nhỏ đáng yêu?!
Đợi nam tử kia rời đi, Sở Khuynh Nguyệt hung hăng lau chùi môi, giống như muốn đem da trên môi lột bỏ.
16 Sở Khuynh Nguyệt đi lên, cận thận nhìn mớ y phục cùng trang sức này.
Chợt, mắt nàng nhanh chóng phát hiện ở một góc bên cạnh quần áo có một mạng che mặt cùng loại.
17 Sở tướng quân đi vào cung trước, để Sở Khuynh Nguyệt cùng Sở Lưu Ly ở lại.
Hai người ở trên xe ngựa, đi từ từ, rốt cục đến ngoài cửa cung.
Đúng vào lúc này, lại có một chiếc xe ngựa tinh xảo tiến đến.
18 Xa xa nhìn lại, Sở Lưu Ly lúc này, chính là một bà điên ngoài chợ.
“Ôi, hai vị tiểu thư, các ngươi đây là đang làm cái gì?” Cửa cung, một tiếng nói truyền đến.
19 “Di? Ngươi cũng là tiểu thư Sở gia?” Ngay vào lúc Sở Khuynh Nguyệt suy tính chuyện không liên quan đến mình, một bên, truyền đến một giọng nói non nớt.
20 Sở Lưu Ly?!
Nàng chính là Sở Lưu Ly?!!
Là cái người đệ nhất mỹ nhân đệ nhất thiên tài của Phong Lạc trong truyền thuyết!
Là Sở Lưu Ly được Hoàng Thượng khâm điểm chọn làm thái tử phi?
Nhìn thế này, mọi người xem như đã đại khai nhãn giới!
Trong lúc nhất thời, trong toàn bộ đại điện, tiếng nghị luận bàn tán đồng loạt nổi lên, mọi người che miệng cười khẽ.