61 Nụ cười quỷ dị kia của hắn, làm cho mấy người phía dưới đều rùng mình một cái.
Ám Ảnh đứng sau lưng Cung Dạ Tuyệt, khoé môi không nén được run rẩy.
62 Sở Khuynh Nguyệt hít vào, thở ra.
Nàng nên sớm phải có thói quen với hành động ngược lại với lời nói của hắn.
Nam nhân này…
Che giấu thật sự quá sâu.
63 Biểu cảm dưới mặt nạ của Cung Dạ Tuyệt, Sở Khuynh Nguyệt căn bản nhìn không thấy, chỉ biết là trong mắt của hắn hiện lên vẻ trêu chọc vô tận.
Hắn nhìn nàng, cuối cùng lộ ra chút ý cười :”Về sau nhớ kỹ khi gặp chuyện gì cũng đừng thể hiện, mọi việc có ta, có chuyện gì cứ tìm ta là được.
64 Ám Ảnh rốt cuộc cũng đành ngoan ngoãn từ trên cây nhảy xuống, thần sắc của hắn mang theo chút mất tự nhiên.
“Lại đây…” Sở Khuynh Nguyệt ngoắc ngón tay.
65 Bên ngoài, náo nhiệt sôi nổi.
Sở gia cùng An gia, lại bị bao phủ ở bên trong bầu không khí quỷ dị.
An Tuyết Cẩm ngày đó chết thảm trên đường cái, An thừa tướng liền đến Sở gia hỏi tội.
66 Một góc trong Hoàng cung, Cung Dạ Tuyệt lười biếng tựa vào một bên nghỉ ngơi, đột nhiên sau lưng phát lên một trận lương ý*(ta nghĩ là dự cảm xấu, rùng mình), giống như bị người khác mắng lén sau lưng.
67 Nàng cắn răng, đè nén thần sắc, cười lạnh một tiếng :”Ban đầu ta còn vì Hoàng tử Tây trạch cưới phải một dâm phụ mà cảm thấy tiếc hận, bây giờ nhìn lại, hai nười cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, rất là xứng đôi.
68 “Lão gia hoả kia, rốt cuộc cũng tìm tới chỗ này a---“ Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt chậm rãi nâng lên.
“Tiểu thư, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
“Có thể làm sao bây giờ? Đóng cửa đánh chó!” Sở Khuynh Nguyệt tuỳ ý nói.
69 Nàng, rốt cuộc có chỗ dựa vững chắc gì? Lại có thể hiệu lệnh cho Sát thủ minh!
Còn cái người Vũ Giai thất cấp kia, là cùng nàng có quan hệ như thế nào?
Theo hắn biết, toàn bộ đại lục người có thể đạt đến Vũ Giai thất cấp, chỉ có hai người.
70 Ngay lúc lam quang đạt tới cao nhất, quanh thân, một luồng khí thế cường đại truyền đến!
Sở Dịch trước cả kinh, theo đó, vội vàng vận nội lực, ý đố muốn đối kháng với nàng.
71 Chỉ là, thời điểm cũng đã khá khuya rồi---
An tể tướng ngẩng đầu, đã thấy khoé môi lạnh lẽo của Sở Khuynh Nguyệt ẩn chứa một chút cười, chậm rãi đi về phía hắn.
72 Nói xong, một luồng lam quang nổi lên. Khí thế mãnh liệt, cắt qua giữa không trung.
Đám người kia mở to mắt, ý đồ thoát đi, nhưng khí thế của nàng quá mức mãnh liệt, bọn họ trốn cũng không thoát.
73 “Tặng người gì đó, ngươi muốn lấy lại?” Sở Khuynh Nguyệt lạnh nhạt mở miệng.
“Sẽ không, ngươi làm không sai. ” Cung Dạ Tuyệt cười khẽ.
Hắn làm sao không biết những chuyện sau lưng nàng đã làm, tỷ như điều động Sát thủ minh, tỷ như cùng Như Ý Phường lén lúc ký kết hiệp nghị.
74 Nghe được ý muốn của Cung Dạ Tuyệt, Lạc Đế cũng đáp ứng.
Nhưng đó cũng nằm trong dự liệu của Cung Dạ Tuyệt, trước khi đi, cũng được triệu vào cung lần cuối.
75 Không sai, đây là quần áo của Như Ý Phường, hiện tại đã là vật tượng trưng cho kẻ có tiền. Toàn bộ nữ tử ở Phong Lạc đều lấy tiêu chí có thể sở hữu một bộ y phục của Như Ý Phường làm vinh dự.
76 “Không đó, hắn với ngươi vốn chính là như vậy, ta vì sao phải xin lỗi?” Tô Mặc Vũ không cam lòng giãy dụ. Nàng cho rằng, Sở Khuynh Nguyệt nhất định sẽ không dám động vào nàng, ít nhất là ở trước mặt mọi người, tuyệt đối sẽ không dám động vào nàng…
“Phải không? Công chúa hẳn là biết hai tay ta đây đều dính đầy máu tươi, chắc công chúa đã nghe qua bên ngoài đồn đãi về ta rồi, chỉ sợ là đã biết chuyện ta đã giết Sở Lưu Ly cùng An Tuyết Cầm đi… Ngươi vẫn cảm thấy, ta sẽ không dám động nvào ngươi sao?”
Vừa nói, lực đạo trong tay của nàng càng thêm buộc chặt.
77 Lạc Đế giật mình một cái, lại lần nữa nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt, trên mặt lộ ra vài tia tiếc hận :”Trẫm là vì luyến tiếc hai người các ngươi. Các ngươi một người là con dân của Phong Lạc quốc ta, một người là người mà ta nhìn từ nhỏ đến lớn, trẫm làm sao không lưu luyến các ngươi được chứ?”
Lạc Đế làm bộ làm tịch ra dáng tiếc hận, dáng vẻ kia, làm cho Sở Khuynh Nguyệt cùng Cung Dạ Tuyệt đều cảm thấy buồn nôn.
78 Đợi chút…
Ánh sáng màu lam…
Tất cả mọi người, đều mở to mắt lần nữa, đáy mắt không chỉ có sợ hãi, mà còn có kinh ngạc thật sâu.
Ánh sáng màu lam, đó chẳng phải là Vũ Giai lục cấp?
Mọi người chỉ cảm thấy như bị sét đánh trúng, kinh ngạc sững sờ ngồi ở tại chỗ.
79 Nhưng mà, dù vậy, hắn cũng vẫn muốn có được nàng!
Nữ tử này, đã thành công khiêu chiến điểm yếu của hắn rồi.
Da Luật Đình hắn chính là đương kim thái tử, có dạng nữ nhân nào mà không thể chiếm được? Mà nữ tử này, lại năm lần bảy lượt không nhìn đến hắn, thậm chí còn hoàn toàn không để hắn vào trong mắt.
80 Ngự hoa viên, là một chỗ khó có được yên tĩnh trong ở hoàng cung.
Hồ nước trong xanh, gió mát ấm nồng, lang cang hành lang màu đỏ*(ai biết dịch sao chỉ ta, ta dốt tả), hành lang gấp khúc, bích thụ quỳnh hoa, cảng tượng rất là mê người.