101 Người rõ ràng mới vừa rồi vẫn âm lãnh như ma quỷ, lúc này ở trước mặt Sở Khuynh Nguyệt lại hoàn toàn thay đổi.
Nhớ lại thần sắc vừa rồi của Cung Dạ Tuyệt, trong lòng Sở Khuynh Nuyệt nổi lên vài tia thương tiếc.
102 Cái ôm của nàng rất ấm áp, thình lình xảy ra bất ngờ như vậy, làm cho Cung Dạ Tuyệt nao nao.
Chợt, môi hắn nhẹ nhếch lên.
Mắt phượng hẹp dài mở ra, trên khuôn mặt trắng nõn, lộ ra một tia tươi cười.
103 Thấy Sở Khuynh Nguyệt nói như vậy, Cẩm Nhi cũng đành lặng im.
Sở Khuynh Nguyệt hôm nay, thay một bộ một bộ y phục màu xanh nhạt.
Lúc từ sau viện đi ra, Lí công côg nhìn thấy người tới, đáy mắt chợt loé ra tia kinh diễm rồi biến mất.
104 “Phải không?” Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt lạnh lùng nâng lên, hàn quang trong mắt hiện ra.
Nàng nổi giận, thật giận!
Nam nhân không biết nặng nhẹ này!
Lí công công so với Cung Thiên Lăng rõ ràng biết nhìn sắc mặt người khác hơn nhẳn, vừa thấy tình huống này, cuống quít nói :”Ôi, Lăng Vương, lần này là Hoàng Thượng triệu hồi Khuynh Nguyệt cô nương vào cung, ngài nên…”
“Bổn vương mặc kệ là do ai triệu nàng vào cung…”
Lời vừa dứt, Lí công công liền thay đổi sắc mặt.
105 “Còn chờ gì nữa? Tất cả đều không muốn sống nữa chăng?” Nhận ra được đám người kia đang do dự, Cung Thiên Lăng lại quát to lên.
Đến lúc này, thân mình đám thị vệ kia run càng mạnh hơn, chậm chạp đi về phía trước…
Sở Khuynh Nguyệt cũng không muốn làm khó đám thị vệ, thời điểm nhóm thị vệ kia đến gần, đột nhiên nở nụ cười.
106 Sở Khuynh Nguyệt xoay người, ở khúc rẽ, đúng lúc gặp phải một bóng dáng màu vàng.
Sau khi nghe Lí công công báo lại, Cung Việt liền vội vàng chạy tới nơi này.
107 “Truyền tin tức ra ngoài, nói là Tây Trạch xuất hiện một thiên tài trăm năm khó gặp…” Âu Dương Đức không nhanh không chậm hạ lệnh thuộc hạ.
Thân mình nam tử đang đứng ở dưới chợt cứng đờ, rồi sau đó nở nụ cười :”Gia chủ thật sự là cao minh, đám người kia tuyệt đối sẽ không để cho một thiên tài như vậy tồn tại, đến lúc đó, không cần chúng ta ra tay, nha đầu kia khẳng định sẽ bị dồn vào đường chết.
108 Đôi mắt Cung Dạ Tuyệt chợt loé, ánh mắt sâu thẳm hướng thẳng ra phía ngoài, rảo quanh trên người Ám Ảnh.
“Chủ tử… Bên ngoài có khách đến…” Ám Ảnh nuốt ngụm nước bọt, ngượng ngùng nói :”Thược hạ không phải là cố tình muốn quấy rối chủ tử cùng phu nhân…”
“Ai tới?” Cung Dạ Tuyệt buông Sở Khuynh Nguyệt ra, sửa sang lại xiêm y, hỏi.
109 Cung Dạ Tuyệt không trả lời, hắn chậm rãi tiến lên, ngồi xuống ghế chủ toạ.
Sau đó, tự rót cho mình một tách trà.
Ngón tay thon dài nắm lấy tách trà, hơi híp mắt, chậm rãi nhấp môi một ngụm, xem như mặc kệ hai huynh muội Lâu gia đang đứng phía dưới.
110 “Ngươi chính là vị hôn thê của Cung Dạ Tuyệt----?”
Sở Khuynh Nguyệt lên tiếng hỏi.
Ba chữ ‘Vị hôn thê’, tức thì bị nàng kéo ra thật dài.
Lâu Tiêu Tiêu sửng sốt, sau đó mới gật đầu :”Không sai.
111 Nhìn thỏi bạc trước mặt, Ám Ảnh rốt cục nổi giận.
Mơ tưởng!! Muốn hối lộ hắn?
Hắn đây chính hộ pháp đắc lực nhất của Ám Dạ Tu La!
Hai kẻ ngốc này, vậy mà dám nghĩ dùng một thỏi bạc để hối lộ hắn!
Mí mắt nhẹ nhếch lên, Ám Ảnh thậm chí cũng chưa từng đưa mắt liếc nhìn qua thỏi bạc kia, cũng không buồn dời mắt nhìn Lâu Ngọc Ngân cùng Lâu Tiêu Tiêu đang đứng trước mặt.
112 Cung Dạ Tuyệt cười, thật nhu hoà.
Giống như gió xuân thổi qua đáy lòng, mỗi lần nhìn thấy nụ cười ôn nhu kia của hắn, Sở Khuynh Nguyệt luôn cảm thấy an tâm đến lạ thường.
113 Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt co rút.
Không nghĩ tới ngay khi trở về còn có thể gặp lại đôi huynh muội Lâu gia này.
Chỉ là, đến cùng là ai cho nàng ta niềm tin lớn như vậy, vậy mà còn có thể khiến nàng ta nói ra được “Lời nói hùng hồn” này?
Sở Khuynh Nguyệt ban đầu vốn không muốn quan tâm đến nàng ta, trực tiếp hướng phía trong đi vào.
114 Đây là trường đua ngựa lớn nhất của kinh đô Tây Trạch.
Bỡi vì lý do tiết kiệm sân đấu, nên trường đua ngựa được kiến tạo thành hoàn trạng *(chịu).
Khi Sở Khuynh Nguyệt nhìn thấy trận này, trước mắt không khỏi sáng ngời.
115 “…” Sở Khuynh Nguyệt nghi ngờ nhìn con ngựa, đưa tay lần mò, quả thực, toàn thân con ngựa này đều đã triệt để cứng ngắt hết rồi.
“Tiểu nhân sẽ đổi cho cô nương một con ngựa tốt nhất, đến lúc đó cô nương muốn thua Lâu tiểu thư cũng không thua được.
116 Lúc này, tiểu hắc mã ở dưới mông Lâu Tiêu Tiêu đã hí to một tiếng doạ người, không kiên nhẫn phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Mà tiểu bạch mã của Sở Khuynh Nguyệt thì lại đan nìn miếng thịt đang chao đảo trên không kia, nước miếng như chảy dài đến ba ngàn thước.