1 Một thân hình nho nhỏ trốn ở trong ổ chăn thật dày đang ôm một con búp bê vải dính máu, thấp giọng khóc nức nở. Một đôi vợ chồng cùng một bé trai đứng bên cạnh không dám đến gần cô bé, bởi vì chỉ cần tới gần một chút cô sẽ bắt đầu lên tiếng khóc to.
2 Màn đêm dần dần buông xuống, ánh sáng của ngọn đèn từ từ lóe lên, chiếu rọi thành thị âm u, trên đường cái bốn phía đều thông suốt, chật ních những chiếc xe về đêm, hình thành một dòng sông đăng sáng rực rỡ như ngọc minh châu.
3 “Chán ghét! Em ghét anh nhất!” Bữa tối trên bàn, một cô gái tóc xoăn xinh đẹp, tuổi chừng hai mươi đang chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, nắm tay đập bàn, vẻ mặt vô cùng tức giận.
4 Sau khi dạy xong lớp cuối cùng, Thư Cẩn Dư lập tức chạy về nhà, tắm bằng tốc độ nhanh nhất, thay một chiếc áo không tay màu vàng nhạt, cùng chiếc quần soóc màu trắng, rồi lao nhanh xuống lầu, chuẩn bị đi chơi cùng Đinh Hạo Luân.
5 Kết giao cùng Đinh Hạo Luân đã hai năm, Thư Cẩn Dư chưa bao giờ đến thăm hỏi Đinh gia, bởi vì Đinh Hạo Luân không đề cập đến, cô cũng không phải không biết xấu hổ mà chủ động yêu cầu, cho nên người trong Đinh gia chỉ nghe kể về cô, chứ chưa từng gặp mặt.
6 Tiếng chuông tan tầm vang lên, Thư Cẩn Dư đem một phần văn kiện cuối cùng để lên kệ, sau đó mở ngăn kéo, bắt đầu thu dọn vật dụng cá nhân, chuẩn bị về nhà.
7 Từ sau ngày đó, thời gian đối với Thư Cẩn Dư mà nói, trở nên vô cùng dài. Trước kia, cô luôn than thở không có đủ thời gian, nay cô bỏ công việc, mỗi ngày đều ngồi trong phòng không người đến thăm, chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
8 “Cục cưng, uống sữa thôi. ” Thư Cẩn Dư bưng cốc sữa vừa pha, ngồi trên ghế bành, nhấm nháp ly sữa nóng. Cô thỏa mãn vuốt ve cái bụng hơi nhô ra, giống như có thể cảm nhận được sinh mệnh bé nhỏ bên trong đang hoạt động.
9 Ba tháng sau Thư Cẩn Dư đi vào văn phòng, kéo ghế dựa ra, đỡ lấy cái bụng tròn cẩn thận ngồi xuống. Cô đã bước vào tháng thứ sáu của thai kỳ, ba tháng trước cô rời khỏi miền Bắc, đi tới Tân Trúc một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống, hiện đang là nhân viên kế toán của một công ty.
10 Trước khi tan tầm, Thư Cẩn Dư cuối cùng chờ được cơ hội, ở phòng trà nước tìm thấy Đinh Hạo Luân đang uống cà phê. Hắn một tay bưng cà phê, thoải mái dựa vào bàn, tay áo sơmi xắn lên gần khuỷu tay, trông thật sự đẹp trai.
11 Thư Cẩn Dư sáng sớm đã đến công ty, đêm qua cô trằn trọc mất ngủ cả đêm, nghĩ đến chuyện của buổi chiều ngày hôm qua, liền khó có thể ngủ say. Ít nhiều cũng là Hạo Luân giúp cô! Nếu không có hắn, cô đã bị đuổi ra khỏi công ty rồi.