41 Chờ khói trắng kia tản đi hết, chỉ thấy Tô Mặc Vũ nằm úp sấp té lăn trên đất.
Chỗ Tô Mặc Vũ ngã xuống, xuất hiện một cái hố thật to, đủ để thấy mới vừa rồi nàng ngã xuống có bao nhiêu nặng nề!
Khuynh Nguyệt đứng cách đó không xa, hai tay khoanh trước ngực, trên cao nhìn xuống nàng, tiếp tục nói---
“Còn không đứng dậy? Xem ra Thiên Khải công chúa quả thật là thân với dân chúng.
42 Gió nổi lên, tay áo của Tô Mặc Vũ tung bay, sợi tóc hỗn độn tuỳ ý bay lượn, phất qua khuôn mặt sớm đã chật vật đến không chịu nổi.
Nàn ngẩng đầu, không biết nghĩ tới cái gì, khoé môi, chậm rãi lôi ra một chút cười, trong nụ cười kia, mang theo vài phần cười nhạo.
43 Hàn ý thình lình nổi lên, khiến cho Da Luật Đình hơi giật mình.
Hắn biết, thực lực của Sở Khuynh Nguyệt rất cao, so với hắn còn cao hơn nhiều.
Lần trước ở trong rừng trúc, hắn sớm đã chứng kiến được thực lực của nàng.
44 Hai người chậm rãi đi trở về, nhưng mà, còn chưa tới Tướng quân phủ, xa xa, một bóng dáng quen thuộc chạy tới.
“Đại tiểu thư, người lại gặp rắc rối nữa rồi! Ai!” Nói chuyện, là bà vú mà ngày đó Sở Khuynh Nguyệt xuyên qua đã gặp được.
45 Vừa mới nghĩ xong, hàn ý quanh thân Sở Dịch càng thêm dày đặc.
Hắn ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng của Sở Khuynh Nguyệt ở phía trước, mạnh mẽ nhảy lên, bóng dáng màu đen, bay về phía nàng.
46 Thân hình tung bay, lưu loát tránh được công kích của Sở Dịch, hành động này thậm chí ngay cả Sở Dịch cũng không thể theo kịp.
Sở Dịch biết thực lực Sở Khuynh Nguyệt không tệ, nhưng không hề nghĩ tới nàng có thể thoái mái tránh được công kích của hắn như thế.
47 Lúc này, trước mắt hắn, làm gì còn có người?
Ánh sáng trắng dần tản đi, nơi va chạm kia, để lại một cái lỗ thủng thật to, đủ để thấy nơi này vừa rồi va chạm rất mãnh liệt.
48 Thấy Sở Khuynh Nguyệt ngưng thần suy nghĩ, khoé môi Cung Dạ Tuyệt chậm rãi nâng lên.
Hắn cúi đầu, nhìn Sở Khuynh Nguyệt :”Nghĩ không ra thì cũng đừng nghĩ nữa, quá khứ của ngươi ra sao không liên quan gì với ta.
49 Đến gần Sở Khuynh Nguyệt, Cẩm Nhi ở bên tai nàng khẽ hỏi :”Tiểu thư, là thật vậy chăng? Hắn thật là Cung Dạ Tuyệt có hôn ước với tiểu thư kia sao?”
“Như ngươi đã thấy.
50 Sở Khuynh Nguyệt đứng ở một bên, nắm tay nàng nhẹ nhàng nắm thành đấm, cắn răng :”Cung Dạ Tuyệt, ngươi vẫn là tên vô sĩ trước sau như một!”
Mày Cung Dạ Tuyệt khẽ hất lên, tựa tiếu phi tiếu nói :”Khanh khanh, đừng nổi giận, như vậy đối với đứa nhỏ của ta không tốt…”
Khanh khanh?
Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ nâng mí mắt, trong mắt, hàn quang dày đặc bắn về phía hắn :”Ngươi có thể đừng kêu lão tử buồn nôn như vậy hay không?”
Ý cười trong mắt Cung Dạ Tuyệt càng rõ ràng, cái cô nàng này, tính cách rất hợp với khẩu vị của hắn!
“Vốn chính là vậy, khanh khanh, còn không đến một tháng nữa, là đến đại hôn của chúng ta.
51 “Chủ nhân, thuộc hạ còn có một chuyện muốn bẩm báo. ” Thần sắc của Ám Ảnh khẽ động, nhớ lại chuyện gì đó, tiếp tục nói :”Dạ Hồn có tin tức truyền đến, nói là thân thể của Tây Trạch Hoàng thượng không mấy lạc quan, thái y chuẩn đoán nói, sợ là chỉ có thể chống đỡ được ba thán, hơn nữa…” Nói chưa xong, Ám Dạ ngừng lại một chút.
52 Sở Khuynh Nguyệt cũng không lên tiếng, lắng nghe lời bàn tán của mọi người xung quanh, độ cong nơi khoé môi, càng thêm khắc sâu :”Bọn họ nói không sai, ta đúng là đã giết Sở Nhị phu nhân cùng Sở Lưu Ly.
53 “Làm ăn cùng bề ngoài có quan hệ gì đâu?” Lời Sở Khuynh Nguyệt còn chưa nói hết, nàng liền cảm nhận được quanh thân có một trận gió lạnh nổi lên.
Ánh mắt phiếm lạnh, lúc bóng dáng hống sắc kia tới gầb, thân hình hơi lay động.
54 Sở Khuynh Nguyệt dùng ngón tay ngoáy lỗ tai.
Thật sự là quá ồn ào a.
Tuỳ tiện đi ra đường lại có thể đụng phải cái thứ phiền toái này.
Không định để ý đến nàng ta, Sở Khuynh Nguyệt lập tức đi về phía trước.
55 Một chưởng này, đánh cho An Tuyết Cầm choáng váng.
Một lát sau, nàng ta mới phục hồi lại tinh thần.
Hai mắt trợn tròn :”Ả tiện nhân này, cái thứ xấu xí, lại dám đánh ta…” (nàng này có một chữ dám nói suốt).
56 “Chuyện này, có cần bẩm báo lại với môn chủ hay không?”
“Không cần. ” Khoé môi Thẩm Nhạn Bạch nhếch lên, nhẹ nhàng mở miệng.
Hắn hơi híp mắt, nhìn nử tử lạnh nhạt bước đi bên dưới, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
57 Gió chợt nổi lên, thổi bay rừng rậm hoang vắng cùng quỷ dị.
Bạch y bay tán loạn, tuỳ ý đón gió, Sở Khuynh Nguyệt trong giờ phút này, nhìn qua mặc dù vẫn là vẻ lạnh nhạt, nhưng quanh thân nàng lại là từng trận khí thế khiếp người, giống như tu la đến từ địa ngục, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
58 Ánh mắt lướt qua, cuối cùng, tầm mắt của Sở Khuynh Nguyệt bị khoá lại trên mặt trái của hắc y nam tử.
Trên mặt trái của nam tử, rõ ràng hiện ra một ấn ký cánh hoa màu đỏ.
59 “Sứ giả?” Sở Khuynh Nguyệt khẽ lẩm bẩm thành tiếng, trong mắt, hiện ra ánh sáng lạnh, nàng cười lạnh :”Thật sự là rất có khí phách, ngay cả sứ giả của Sát thủ minh cũng có thể mời được!”
Sát thủ minh, là tổ chức sát thủ lớn nhất ở Phong Lạc.
60 Nói tiếp, nhóm người ở phía dưới, ngoại trừ thủ lĩnh mặt quỷ đạt Vũ Giai thất cấp, còn lại trái phải đều là Vũ Giai tứ cấp.
Trận thế như vậy, thực rất doạ người!
Sắc mặt Minh chủ Sát thủ minh thật khó coi.