81 “Thái tử điện hạ dù khẩn cấp thế nào, cũng không thể ở bên trong Ngự hoa viên như vậy a…” Sở Khuynh Nguyệt nói tiếp:”Ngươi xem, hiện tại mọi người đều nhìn thấy, thật rất mất mặt a…”
Giọng nói gằn từng tiếng kia, giống như kình lôi oanh liệt, nện ở trên người Da Luật Đình.
82 Lạc Đế đứng ở một bên, sắc mặt xanh mét.
Đám đại thần phía sau, cả đám đều cố gắng nén cười, chẳng ai nghĩ tới thái tử điện hạ lại xằng bậy như vậy.
83 Ba ngày sau, trời xanh mây trắng.
Hôm nay, là ngày khởi hành đi đến Tây Trạch.
Hai mấy ngày gần đây, trên dưới Phong Lạc đều bàn tàn xôn xao, ai ai cũng đều biết Sở đại tiểu thư đột nhiên nổi danh phải gả đi Tây Trạch.
84 Cẩm Nhi nghe vậy, kinh ngạc trong mắt càn thêm sâu:”Cô gia thật lợi hại. ”
“Đúng vậy. ” Ám Ảnh có chút tự hào gật đầu.
Chủ tử nhà hắn tất nhiên phải lợi hại rồi.
85 “Tuyệt Vương phủ? Ngươi mới vừa rồi chẳng phải còn nói là Tuyệt Vương đã chết ở bên ngoài sao? Vậy cần gì phải kiêng kị?”
Sở Khuynh Nguyệt vừa cười vừa tiến lên.
86 Chu Hối Tiêu đứng ở một bên, sau lưng giống như bị mũi nhọn đâm phải, trong nháy mắt, trên lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Hắn ngẩng đầu, nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn không nghĩ tới còn có một ngày có thể gặp lại hắn.
87 Gương mặt kia, hình như có chút yêu nghiệt, trắng như ngọc, lại mang theo vài phần suy nhược trong suốt.
Lại nhìn đến đôi mắt phượng thâm thuý như hàn đàm ngàn năm kia, hẹp dài như được điêu khắc tỉ mỉ.
88 “Ân? Chu quản gia, ta nói đúng không?” Thấy thần sắc như vậy của Chu Hối Tiêu, trong lòng Sở Khuynh Nguyệt biết mục đính của mình đã đạt tới, nàng nhếch môi, tiếp tục lên tiếng.
89 “A---“ Chu Xảo Vân ở một bên thống khổ kêu thảm.
Một cánh tay của nàng, gắt gao ôm chặt một cái tay đã bị bẻ gẫy.
Trên khuôn mặt, sớm đã bị đau đến mất đi huyết sắc.
90 Tất cả bọn hạ nhân đều không dám hó hé, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ban đầu Chu Xảo Vân vẫn còn đang ở một bên kêu la thảm thiết, nhưng sau khi tận mắt thấy hết tất cả những chuyện đang xảy ra, cũng hoảng sợ mở to mắt.
91 “Vương gia, cầu ngài cho chúc hạ một cơ hội, thuộc hạ chắc chắn trong vòng ba ngày sẽ loại trừ được phế vật kia!” Thị vệ áo xanh mở miệng cầu xin.
Cung Thiên Lăng tựa vào trên ghế, nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn bạch ngọc trong tay, đôi mắt híp lại.
92 “Cung Dạ Tuyệt, làm người không thể quá tự kỷ, bằng không sẽ gặp báo ứng. ”
“Không sao, báo ứng đến đây cũng có nương tử cùng ta cùng nhau gánh vác.
93 Trong không khí, có hơi thở quỷ dị truyền vào.
Trong bóng đêm, Cung Dạ Tuyệt mạnh mẽ mở mắt, trong đôi mắt sâu thẳm, loé ra ánh sáng lạnh lẽo.
Khoé môi hắn gợi lên một nụ cười, ánh trăng phản xạ trên gương mặt hắn, vẻ mặt thị huyết.
94 Cung Dạ Tuyệt híp mắt, nhìn theo hướng hắc y nhân rời đi. Khoé môi, chậm rãi gợi lên một độ cong.
Cho đến khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất, hắn mới quay đầu.
95 “Tiến cung?” Sở Khuynh Nguyệt nao nao.
Cung Dạ Tuyệt cũng không trả lời, chỉ nắm lấy tay nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Nghĩ lại tin tức thám tử đã hồi báo lại, thân hình cao to của Cung Dạ Tuyệt chậm rãi tản ra vẻ lạnh lùng lãnh khốc.
96 Tiếng hô kia truyền vào, thân mình Cung Thiên Lăng sựng lại một chút. Kim thương ban đầu còn sừng sững, lúc này chỉ trong nháy mắt liền héo rũ.
Sắc mặt của hắn đen lại, quay đầu.
97 Trong Long thanh cung, huân yến lượn lờ, chung quanh đều là mùi thuốc nồng đến gay mũi.
Trên long sàn, trạch đế một thân trung y màu hoàng đang nằm dựa trên giường.
98 Tấn Phi ngẩng ra, định mở miệng đáp lời, lại nghe thấy Cung Dạ Tuyệt nói tiếp :”Nhìn thuốc này, Tấn Phi thật đúng là cẩn thận…”
Dược…
Tấn Phi chỉ cảm thấy bỗng dưng lạnh người.
99 Sở Khuynh Nguyệt giật mình đứng ngây ngốc tại chỗ, thật lâu sau cũng không nói gì.
Nàng ngẩn đầu lên, nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt, nhưng chỉ thấy nơi đáy mắt của Cung Dạ Tuyệt đều là một mảnh kiên định.
100 Thái độ của Cung Dạ Tuyệt khiến cho Cung Thiêng Lăng cũng có chút không nhịn được.
Hắn gượng gạo bài trừ ra một tia tươi cười:”Nhị đệ, ngươi trở về khi nào?”
“Bổn vương trở về khi nào, Lăng Vương ngươi mới là người biết rõ nhất.