1 Chương 1 Không cần nghĩ tới tương lai, cứ như bây giờ là được. Không cần thiên trường địa cửu vĩnh viễn ở bên nhau. Kết quả ra sao, Hữu Hi cũng không cần quan tâm chỉ có thể hạnh phúc như lúc này là được.
2 “Mời Vương gia ra phòng khách chờ” “Không cần”- Ngoài cửa truyền tới giọng nói lạnh như băng của Lăng Khiếu Dương, cửa mở ra, Lăng Khiếu Dương một thân áo màu lam cẩm bào, tiến vào.
3 Chương 2 Trái tim bị dẫm nát đến tàn phế, nhưng tận sâu bên trong vẫn cảm thấy đau đớn. Thế giới xung quanh nàng phút chốc sụp đổ, pháo hoa sáng rực cũng chỉ ngắn ngủi, tình yêu cũng thế sao.
4 Trong trái tim hắn dâng lên nỗi niềm chua xót, nàng nhất định đã đi tìm hắn, nàng không bỏ hắn, không phải không cần hắn, mặc dù chưa nghe câu giải thích rõ ràng từ hắn, Hữu Hi không hề bỏ hắn.
5 Chương 3 Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi, gương mặt trắng bệch của Hữu Hi, trái tim Lăng Khiếu Dương co rút lại đau đớn. Nàng sợ hắn thậm chí là rất ghét hắn.
6 Trong khi Hữu Hi và Bắc Song lo lắng bất an, thì lão phu nhân thản nhiên bình tĩnh. Chuyện gì tới thì cũng sẽ tới, tránh không được!! Hữu Hi đếm từng ngày qua đi, ngóng trông Hoàng Bắc Thiên trở lại, ngóng đến muốn hư mắt.
7 Chương 4 Sau khi ăn sáng, Hữu Hi nghỉ ngơi rồi, Hoàng Bắc Thiên mới đi bố tri chuyện pháo hoa. Hắn muốn mang đến cho nàng một buổi đêm thật đẹp, hoàn thành mỗi yêu cầu mỗi nguyện vọng của nàng.
8 Lời đã tận, hắn cũng phải về, Hữu Hi có về hay không phải tự mình quyết định. “Ngươi ở đây có ai giúp đỡ không?”- Nơi này cách Đồng Thành không xa lắm, tương đối hẻo lánh, không biết Hữu Hi làm gì để sống qua ngày.
9 Chương 5 Giọng nói lạnh lẽo vang lên phá tan không khí vui vẻ, mọi người quay đầu lại nhìn Lăng Khiếu Dương từng bước đi đến, theo sau là thị vệ Cao Mạc.
10 Chương 6 Lăng Khiếu Dương bị nhát kiếm đâm sâu làm cho đau đớn, hắn cúi đầu mở to hai mắt nhìn thanh kiếm trước ngực, cau mày, đau không chịu nổi. Tay đặt nơi ngực bị kiếm đâm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hữu Hi.
11 Chương 7 Trong lòng Hữu Hi trừ Hoàng Bắc Thiên và những người vô tội bị liên can thì không còn ai hết, nàng nhất định phải cứu họ, dù chỉ có một chút hy vọng nàng cũng phải nắm giữ tuyệt đối không buông tay.
12 Chương 8 Hữu Hi hồi hộp nhìn Lăng Khiếu Dương, bối rối gật đầu: “Được, ta biết, ta sẽ không làm ngươi giận nữa, sẽ không bao giờ” Lăng Khiếu Dương cau mày, chỉ vào chén thuốc tức giận nói: “Đem thuốc uống đi, rồi cút ra ngoài.
13 Chương 9 Cuối cùng cũng đã đuổi theo Hoàng Bắc Thiên, Hữu Hi hận không thề có được một đôi cánh bay một khắc mà vạn trượng đến bên cạnh Hoàng Bắc Thiên ngay lập tức.
14 Chương 10 “Ta ở đây” Sau khi Lăng Khiếu Dương lo lắng tức giận hét lên, một giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút kinh hãi vang lên trong phòng. Hắn xoay người lại nhìn thấy Hữu Hi ôm chăn mền từ dưới sàn bò ra.
15 Chương 11 Hữu Hi vừa đau khổ khóc vừa nuốt thức ăn. Nàng ăn rất vội vàng cấp bách chỉ vì mong nhanh nhanh biết được tin tức Hoàng Bắc Thiên. Nàng nghe lời Lăng Khiếu Dương ngồi xuống ăn cơm uống thuốc, sau đó trông mong nhìn Lăng Khiếu Dương.
16 Chương 12 Hữu Hi len lén trả lại lệnh bài, lại cánh tay to lớn của Lăng Khiếu Dương giữ lấy thắt lưng. Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi bao trùm lấy nàng. Nếu Lăng Khiếu Dương biết nàng trộm lệnh bài đi gặp Hoàng Bắc Thiên, hắn sẽ làm gì đây? Rút lui bỏ mặc Hoàng Bắc Thiên, hay là? Nàng không dám suy nghĩ xấu hơn nữa, bàn tay nhỏ bé để trên ngực Hoàng Bắc Thiên, vừa định lên tiếng giải thích, thì môi của Lăng Khiếu Dương lại đột nhiên tiếp cận gần môi nàng.
17 Chương 13 Cái tát của Hữu Hi đã chọc giận Lăng Khiếu Dương, sau đó hắn dùng tay bóp cổ nàng đẩy về phía sau, bịch, thân thể nàng đập vào cột nhà, cổ họng bị thắt chặt, lưng đập mạnh mà đau, trong mắt nàng giờ đây chỉ còn lại những giọt nước mắt đau khổ.
18 Chương 14 Hữu Hi đau khổ khẩn cầu Lăng Khiếu Dương có nữa phần thương xót mà đồng ý, nhìn Hữu Hi vì Hoàng Bắc Thiên mà thất hồn lạc phách, Lăng Khiếu Dương rất giận, rất xúc động.
19 Chương 15 Hữu Hi không biết, căn phòng đó vốn là cấm địa trong lòng Lăng Khiếu Dương, toàn bộ vương phủ ai cũng biết đó là nơi cấm vào. Sau khi Dạ Lan chết, hắn hạ lệnh không chi ai vào, nơi đó chôn dấu nỗi đau khổ sâu nhất của hắn, chôn dấu khoảng thời gian giữa Dạ Lan và hắn, cũng ở đó tình yêu của họ chấm dứt, hắn mất đi phụ nữ mà mình yêu, chính là Dạ Lan.
20 Chương 16 Ba người vào cung, Hữu Hi quay lại nhìn tất cả mọi thứ xung quanh mình, nàng nhớ tới “A Phòng cung” cũng đã từng miên tả như sau: Cứ đi năm bước là một tòa lầu cao, mười bước là một mái đình, hành lang dài như rắn, uốn lượn, mái hiên thon cao, chim điểu khom người giữa không trung giống như đang tung bay, khom khom đi dạo, đường quanh co rồi cũng quay về chốn cũ, trong phòng tượng điêu khắc dày đặc, như nước từng cơn xoáy vào che chắn mọi thứ, uy nghi diễm lệ, không biết để cho bao nhiêu vạn người ở, thật là huy hoàng.