1 Câu chuyện này nói về chàng trai đã yêu một cô cung nữ (nàng là sát thủ) suốt bao năm, hoàng cung tranh đoạt chàng không thích những tranh đấu đó, lặng lẽ theo bà bà đến ẩn cư tại Ô Long Trấn, nhưng vẫn không nguoi tìm kiếm người xưa, đến một lần, có chuyện xảy ra, cây đổ bầy khỉ tan, chàng mới nhân cơ hội đó cứu người yêu, mạo danh sư phụ nàng ấy, dụ nàng ấy đến Ô Long Trấn, thế là thỏ trắng bị con sói xám ngắm nghía đã lâu, tìm cách nuốt trọn không đường giãy dụa.
2 Câu chuyện này kể về một trấn nhỏ có tên là Ô Long Trấn, nơi này có thể nói là không phải tầm thường, thuộc dạng ngọa hổ tàng long, toàn những nhân vật đặc biệt trong chốn triều đình, hay giang hồ đến đây để ẩn cư, không tranh với sự đời, có một người là hoàng tử, công chúa tiền triều, người là đồ tể chuyên giết mướn, một thần y bị câm không nói chuyện, và còn rất nhiều rất nhiều người kì lạ nữa mà QH chưa đọc hết, họ độc đáo thâm hiểm, nhưng cũng đầy nghĩa khí, tạm thời mình chỉ ed quyển này, còn truyện khác mình chưa có thời gian để nghía đến ^^!Một buổi đầu hạ.
3 Khá lắm Khúc phòng thu chi độc miệng! Nữ đạo sĩ họ Hoa đuối lý, chỉ có thể ở trong lòng đem tổ tông mười tám đời của hắn hỏi thăm qua một lần, lại nhớ tới gần đây quả thực không có khởi sắc, thê lương xót xa một trận.
4 Hoa sen hồng trắng, vừa chớm nở. Mở to ánh mắt cứ mãi nhìn tiểu cung nữ đứng ở bên cạnh ao. Ừm, trên trán đã lành, trên má lại trúng hai bạt tai. Mắt lạnh nhìn nàng bị đánh thành như vậy cũng không vụng trộm trốn đi khóc, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước, cắn chặt môi, trong đôi mắt thật to lộ ra hai đám lửa nho nhỏ.
5 Thời gian không đến một chén trà nhỏ “Người tấn công” Nguyễn Chân Chân đã bị áp đến sau hậu viện của Nguyên gia, lui ở một gian phòng thu thập sạch sẽ chỉnh tề, mặt không chút biểu cảm nhìn chăm chú vào trường hợp trước mắt.
6 Ánh trăng như nước, dưới ánh trăng ngắm sen nở. Lỗ tai nhỏ, ta rất buồn a, ngươi nói cho ta một chút chuyện ngoài cung đi!Lỗ tai nhỏ, ngươi có đói bụng không, chúng ta lặng lẽ đến ngự phòng ăn trộm điểm ăn đi?Lỗ tai nhỏ, ngươi biết võ công à? Ta cũng rất muốn học, đáng tiếc bọn họ không cho.
7 Nguyễn Chân Chân theo dõi hắn, bỗng nhiên có chút hoảng thần, mình dường như đã từng nhìn qua khuôn mặt này, hai mắt này ở nơi nào? Nhưng, ở nơi nào vậy nhỉ?“Sao lại không nói lời nào?” Hắn cũng nhìn chằm chằm nàng, xem một hồi lâu mới mở miệng thúc giục.
8 Bị kích động từ ngự thư phòng chạy đến, hắn một đường phi nước đại, tháo hết mũ mão cân đai, ném luôn áo cẩm bào màu vàng thêu phi long. . . . . . Hắn vội vàng đi làm tiểu thái giám của hắn, tìm lỗ tai nhỏ của hắn chơi đùa.
9 Kỳ thực, trong hiệu cầm đồ nho nhỏ của Nguyên gia này, chuyện này cũng xem như không có gì to tát lắm, chuyện càng kỳ quái, cổ quái hơn cũng không phải không phát sinh quá, truy tìm nguyên nhân thì mọi ngọn nguồn của nguyên nhân này đều là do vị đại đương gia Nguyên gia công tử này, không chỉ có ánh mắt khốn kiếp, còn cộng thêm không lương tâm đã khốn kiếp gấp ba lần khốn kiếp!Nếu không có cùng đường, ai lại đến đây cầm bảo bối âu yếm hoặc là đáng giá chứ? Duy độc hắn ỷ vào sự giàu có, ép giá sát đất thì không nói, còn đôi khi thỉnh thoảng lại làm ra vừa dỗ lại lừa, quang minh có, âm thầm chiếm đoạt cũng có.
10 Lúc hoa sen héo tàn, tư thái rách nát làm người ta phiền muộn. . . . . . Thiếu niên tức giận trừng mắt run run nhìn cung nhân. Nàng đi rồi? Người bạn duy nhất của hắn, người bạn duy nhất có thể nghe hắn nói những điếu sâu kín nhất trong lòng, đã bỏ lại hắn trở về Bắc Hán quốc.
11 Danh kiếm đại hiệp Liễu Nhất Kiếm? Là cao thủ kiếm thuật nổi tiếng một thời mười mấy năm? Vòng đến phía sau Liễu quả phụ, Nguyễn Chân Chân không rảnh nghĩ đến ẩn ý trong lời nói của cô chủ khách sạn, thừa dịp Liễu quả phụ chưa chuẩn bị, một tay bỗng dưng tóm lấy tay phải cầm chủy thủ của nàng ta, một tay kia cấp tốc lưng của nàng ta giáng một chưởng.
12 Đêm đã khuya, ánh trăng cao cao nằm vắt vẻo trên bầu trời, căn nhà rách nát của Khúc trướng phòng bên ngoài vẫn cứ khí thế ngất trời nghị luận. “Chân tướng rốt cuộc là cái gì a?” Ngoài cửa nghe xong được một nữa, vội vã ngóng vào trong phòng hỏi thăm.
13 Mười năm. . . . . . Quốc gia đều sắp không thể giữ, đương nhiên cũng không có ai nhàn rỗi chú ý đến vị hoàng tôn này như hắn. Hắn rốt cục có thể tiêu dao tự tại rời khỏi cái nhà giam kia, đi đến một địa phương thật bình yên, thực đặc biệt.
14 Nàng nghe qua Nguyên Dắng gọi nữ đại phu là “Ngôn lăng”, đó là khuê danh cô nương gia, tên thật đẹp, từ trong miệng hắn kêu lên đặc biệt dễ nghe, không giống nàng, mỗi lần bị hắn trung khí mười phần rống kêu to “Chân Chân” , không phải có ý đồ xấu muốn trêu cợt nàng, chính là sai sử nàng làm này làm kia, ngay cả khi hai người cực thân mật trong giọng nói của hắn cũng luôn có hơn một phần nóng bỏng bị đè nén, nàng không rõ vì sao lại như vậy.
15 Dường như đã có mấy đời. Hao tổn tâm cơ tìm được nàng rồi, lần đầu tiên ôm nàng trong ngực, cảm giác hai thân hình phù hợp như thế, giống như là lễ vật trời ban cho.
16 Nàng trầm mặc giơ lên cánh tay mảnh khảnh, cho hắn đem một cái vòng tay bằng vàng đeo vào cổ tay nàng. Đó là một cái vòng bằng vàng ròng nặng trịch, có chút giống trang sức cô nương mang, lại có vẻ không phải bình thường như vậy, bên ngoài của chiếc vòng được dùng đao khắc chạm một con phi long giương nanh múa vuốt, đang hô mưa gọi gió, trông rất sống động, ngoài long nhãn là hai viên mã não đen, thân rồng toàn bộ được khảm bằng Huyết Hồng Ngọc, mà trên những viên ngọc đó có khắc những văn tự kì lạ, chiếc vòng bằng vàng này nhìn có vẻ rất cổ càng có vẻ thần bí mà cao quý.
17 Đêm dài người không tĩnh. Trong phòng vẫn cứ chiến hỏa thịnh vượng. Dưới thân nữ nhân cả người vô lực nằm ở trên giường lớn, mệt đến mức ngay cả ánh mắt đều không mở ra được, hắn vẫn không chịu buông tha nàng.
18 Lại nghe đến Hoa đạo sĩ khoa trương rống họng hét lên, “Mời lễ nghi tiểu thư nhanh đưa trà đến, thuận tiện cũng nói một tiếng, cuộc thi lần này người phụ trách nước trà là do “An Ký trà lâu” cung cấp, mời các hương thân nhớ quảng cáo giúp bọn họ, An Ký trà lâu, là nơi lý tưởng ngài muốn nghỉ ngơi tốt nhất.
19 Vì sao phải rời khỏi hắn? Bởi vì không tín nhiệm, hoài nghi hắn yêu thương người khác? Hắn đã tức giận lại sợ hãi, nghĩ đến nàng thiếu chút nữa đã thực sự rời khỏi hắn, hắn liền nổi trận lôi đình.
20 Đạo quan được xây dựng trên một sườn núi , cửa chính đề một bảng hiệu lớn “Thiên Tiên quan”, bên trong ngoại trừ có một bức họa vẽ Thái Ất chân nhân, trên bàn thờ lại không hề có cống phẩm cùng hoa quả, cùng lắm chỉ có một vài quả dại hái để lên lộn xộn, có vẻ thập phần quạnh quẽ keo kiệt.