1 “Hoàng hậu không con, u mê vu cổ, không thể thừa thiên mệnh. Nay ơn trên ban chiếu, bãi lui về Trường môn cung. ”Người ban chiếu chỉ đứng trước cửa Tiêu Phòng điện, dùng giọng nói lanh lảnh chói tai, song lại bình thản đến lạ để tuyên đọc phán quyết cuối cùng của hắn đối với ta.
2 Trường Môn cung lạnh lẽo và Vị Ương cách nhau khá xa, nhưng cảnh trí trong cung lại lộ rõ tinh xảo. Đây vốn là hành cung mẫu thân ta tặng Lưu Triệt để nghỉ hè, không ngờ lại trở thành nơi ở cuối cùng của ta.
3 Sau Y Lan điện, hoa phù dung cũng vừa nở. “Triệt Nhi, ngươi nhìn xem Tương Nhi cười với ta này. ” –Ta ôm đứa trẻ Tào Tương, con của Bình Dương công chúa, trong lòng vui sướng không thể nói thành lời.
4 Lưu Triệt mặc dù giam ta trong Trường Môn, nhưng lại chưa từng hạn chế mẫu thân đến thăm ta. Mà mẫu thân lại tích cực sắp xếp, tìm mọi biện pháp để Lưu Triệt sủng ái ta một lần nữa.
5 Những ngày trong Trường Môn cung không ngừng lặp lại. Ta dùng đàn Tương Tư tấu lên những điệu nhạc khác nhau, dùng văn chương thảo ra tâm sự, dùng các loại văn thể của các văn nhân đời trước truyền lại viết tới viết lui.
6 Ngày lên, mặt trời lặn, mây lên rồi lại tạnh, ta trờ thành một người có thói quen an tĩnh nhìn bầu trời. Cho dù triều đình biến ảo như thế nào, cuộc sống trong cung của ta chỉ còn lại một chữ: “Tĩnh”Một năm rồi một năm lặp lại.
7 Sinh nam không mừng, sinh nữ không giận, duy nhất Vệ Tử Phu, độc bá thiên hạ. Vệ Tử Phu cuối cùng cũng hạ sinh Thái tử, từ ca cơ nhanh chóng trở thành Hoàng hậu.
8 “Mẫu thân, con muốn gặp hắn. ” –Gương mặt ta tái nhợt quỳ trước mặt mẫu thân, không khí trầm lặng trong tuyệt vọng. Mẫu thân lại khó xử quay đầu đi, thân thể không ngừng run rẩy.
9 Ngọc Hành quỳ gối ngoài Tuyên Thất điện lạnh như băng, lẳng lặng chờ đợi. Quận chúa nói người dù sao cũng là người của bệ hạ, không được tùy ý ra khỏi cung, cho nên đành dùng phong thư này đến cầu ý chỉ.
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Dị Giới, Trọng Sinh
Số chương: 26