1 Tôi sẽ giả bộ quên em, giả bộ rằng em đã mang quá khứ của tôi và em đi xa, như chim di cư tránh rét, giả bộ rằng em đã đi qua mùa đông lạnh giá, đón mùa xuân nắng ấm, tôi sẽ giả bộ đến mức tự cho rằng tất cả đều là thật! Sau đó, chúc em mãi mãi hạnh phúc !__ “Mũi biển số 7” __Cát bụiAnh có nhìn thấy biển dưới trời sao?Trong màn đêm sâu hút mênh mang, không nhìn thấy chân trời, chỉ có nước biển xanh ngắt dợn lên vô vàn vô vàn những con sóng lăn tăn, những con sóng nhuộm ánh trăng bạc sáng chói, lóng lánh lóng lánh như có viên ngọc khổng lồ sáng rực giấu dưới đáy biển.
2 Em có biết một loài chim không chân? Suốt cả đời nó chỉ có thể bay trên bầu trời, bay mỏi cánh thì ngủ trong gió, cả đời chỉ một lần hạ xuống đất, đó chính là lúc nó từ giã cõi đời.
3 Tôi đã chờ cơ hội này đúng ba năm, không phải để chứng minh tôi mạnh hơn người khác, chỉ muốn chứng minh, thứ mà tôi đánh mất, tôi nhất định phải đoạt lại.
4 Mỗi thứ đồ đều có hạn sử dụng, cá thu sấy sẽ quá kỳ, thịt hộp sẽ hết hạn, ngay cả túi ni lông bảo quản thực phẩm cũng sẽ quá hạn, tôi bắt đầu hoài nghi, trên thế giới này còn có đồ vật nào không quá hạn?__ “Rừng Trùng Khánh” __Làm người nhất định phải có lòng tinSáng sớm, vườn hoa của bệnh viện chìm trong màn sương dày đặc, từng mảng sương mù trắng xốp bay qua cửa sổ vào phòng, ngước mắt nhìn ra, cả thế giới cơ hồ một màu trắng toát.
5 Người đời thường vặn hỏi đến cùng, để thời gian trôi qua vô vị, mùa đông lo mùa hạ đến chậm, mùa hạ lo mùa đông sắp về, cho nên các người không ngừng lang thang, mải miết đi tìm một chốn xa vời phi thực bốn mùa đều nắng hạ, tôi không hâm mộ.
6 Em có thể phẫn nộ gào thét bất bình với tất cả xung quanh như một kẻ điên, em có thể nguyền rủa số phận của mình, nhưng đến phút cuối cùng , em cũng đành buông tay.
7 Cuộc đời anh chẳng còn gì, ít nhất vẫn còn chút tự tôn. __ “Cổ tích mùa thu” __Mưa rả rích suốt ngày, đến tối vẫn không ngớt, trái lại dường như mỗi lúc càng to hơn, Nam Ninh hàng năm vào mùa này thường mưa rất nhiều.