Kiếp này phồn hoa như mộng, họ đã cùng nhau tạo nên một kỳ tích với khí thế khuynh thành. Tình này chưa hết, ý này khó quên. Dây đàn tuy đã đứt nhưng khúc nhạc còn du dương.
Một bức ảnh, một vùng biển sâu thẳm đó là cả thế giới của Triệu Thành Tuấn. Tình yêu khiến người ta dũng cảm, tình yêu khiến người ta mềm yếu, quãng thời gian anh yêu cô, anh cố ý nuôi dưỡng một thói quen đứng ở một nơi cao ngắm sao trên trời, rõ ràng biết trong ký ức của cô vùng biển dưới khung trời anh không tồn tại.
Có người nói, tình yêu của chúng ta, là một thói quen. Bởi vì biết nhau quá sớm, khi đó hai đứa mình chỉ là trẻ con. Có lẽ, khi anh lấy kẹo dụ dỗ em gọi tiếng “anh hai” đầu tiên, Là lúc sai lầm bắt đầu… Nhưng, làm sao có thể không phải là anh? Nếu không phải em gái bé bỏng của anh thích mang giày cao gót, ai sẽ đau lòng khi em vấp ngã; Nếu không phải vì em thích đá hạt nhãn, anh sẽ vì ai mà hái nhãn xuống; Nếu không phải em xem tivi sợ lạnh, chăn thỏ Peter cũng sẽ cô đơn giống anh, Gia đình.