1 Người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám đậm đi trên đường, từng bước chân ổn định, không nhanh không chậm, vững vàng giẫm lên mặt đường. Tay phải anh xách một chiếc cặp táp, bên trong tất cả đều là tài liệu liên quan tới việc tố tụng.
2 Nói xong, cánh tay heo mập mạp của Tồn Ngải túm lấy tay anh, chỉ thoáng sau đã nhảy vào màn mưa dày đặc, vừa ca hát vừa cười, thanh âm ngọt ngào trong veo.
3 Mặc Ân uống rượu, không say, nhưng bước chân lại chếch choáng. Văn phòng luật thắng một vụ lớn, anh mời toàn bộ nhân viên tổ chức liên hoan. Mấy anh em quá phấn khích, chuốc rượu hết lần này đến lần khác, khiến Lã Mặc Ân cũng nốc vào không ít.
4 Mặc Ân sải ba bước dài tới cạnh Tồn Ngải, búng trán cô thật mạnh. “Ngắt điện thoại vì phí rất mắc. ” Nhếch miệng, siêu tủi thân. Cô kéo lấy cánh tay áo anh, hỏi tới: “Rốt cuộc anh cùng Chu Li Uy đi đâu?” “Tên của cô ta em vừa nghe đã nhớ kỹ rồi?” Anh liếc mắt.
5 Tính toán thời gian, ngày thư Tồn Ngải gởi sắp đến. Mấy ngày nay tâm trạng của Lã Mặc Ân đặc biệt tốt, thi thoảng còn có thể thình lình hát linh tinh, tỉ như bây giờ.
6 Mặc Ân cười đẩy đầu cô bé xuống, Tồn Ngải thuận thế ngả vào lòng anh, cười nói: “Thật ra về mặt lý trí, so với ai em cũng rõ anh yêu em, ai cũng không thể thay thế được sự tồn tại của em, chỉ là về mặt tình cảm…em không thể không lo lắng.
7 Cho tới bây giờ Tồn Ngải cũng không phải là một cô gái có kế hoạch hay quy củ gì, nhưng chỉ riêng việc viết thư lại biểu hiện đầy đủ nguyên tắc của mình.
8 Nghĩ lâu nhất? Con nhóc này có phải nói nhầm hay không, có bạn trai như anh còn phải nghĩ. Tiêu chuẩn của Tồn Ngải có phải quá cao? “Vì sao em cứ nghĩ đến chuyện kia?” “Bạn em bảo, nếu bạn trai chậm chạp không chịu động đến mình thì chỉ có hai khả năng.
9 Một nếp sinh hoạt cùng những nguyên tắc một khi đã hình thành thì vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Lã Mặc Ân hô hấp cũng theo quy luật, thời gian ăn uống, nghỉ ngơi cũng theo quy luật nốt.
10 “Nước Anh rất mắc, đồng bảng anh thực sự rất đáng sợ, tỷ lệ một mười sáu đó, uống cốc nước lọc còn mắc hơn uống trà sữa trân châu ở Đài Loan. Pháp, Italy đều dùng đồng euro, nhưng mà đồng euro cũng mắc lắm, tỉ lệ một với mười bốn…Bằng không, em rất muốn đi Châu Âu, nghe nói Czech đẹp đến mức khiến người ta không kiềm chế được mà hét lên, còn không thì đi Trung Quốc cũng ổn đó, tất cả mọi người đều nói đồng nhân dân tệ sẽ tăng, nhân lúc chưa tăng đi chơi bên đó một chút, anh cảm thấy như thế nào?” Tồn Ngải bắt đầu nghiêm túc vạch kế hoạch, trong đầu nhảy lên mấy nơi liền.
11 Thư Tồn Ngải đến muộn, Mặc Ân gởi liền hai bức thư hỏi cô, vì sao còn chưa viết thư trả lời? Có phải vẫn còn ở nước ngoài chưa về nhà hay không? Nhưng Tồn Ngải vẫn không trả lời mọi bức thư anh gửi, vì thế Mặc Ân tự nhủ, chờ thêm ba ngày, nếu thư không đến, anh sẽ gọi điện cho cô Trữ hỏi cho rõ.
12 Bà thấy được ai oán trong đôi mắt con gái, nhưng không có cách nào để tác thành. Bà Lã nói đúng, không phải là lỗi ở con cái, nhưng là con gái của bà, vừa sinh ra, đã mang theo nguyên tội.
13 Lã Mặc Ân cho rằng lần này mình sẽ nhận được thư Tồn Ngải ngay, cho rằng Tồn Ngải sẽ phấn khích đến mức không thể viết thư, trực tiếp gọi điện thoại quốc tế về, cho rằng lần này điều mình chờ đợi không phải là những nơi mới mẻ, mà chính là bản thân Tồn Ngải, nhưng…dường như anh sai lầm rồi.
14 Cô biết hẳn là nên tách nhau ra thật xa mới không liên lụy đến người khác. Cô hiểu được chính mình là một gánh nặng, hẳn là anh nên tránh càng nhanh càng tốt.
15 Tồn Ngải không trả lời thư. Hai tuần lễ trôi qua, rồi lại qua hai tuần lễ nữa, ngày gởi thư cố định của cô đã chậm gần một tháng. Là anh đã viết cái gì khiến cô không vui? Tồn Ngải không muốn anh đi điều tra người đàn ông mới của cô? Mặc Ân không biết, anh chỉ có thể ở đây tức giận, nóng vội.
16 Đường Kì Lí nói tiếp: “Cô bé là một bệnh nhân kiên cường nhất tôi từng biết, mỗi ngày đều rất vui vẻ, cho dù bị căn bệnh hành hạ đến mệt mỏi, Tồn Ngải vẫn luôn mỉm cười.
17 Một lớp thảm xanh rì trải rộng trước mắt, có hoa cúc, hoa hồng, hoa linh lăng nở rộ trên mặt cỏ. Nơni ày không có hạ thu đông, chỉ có mùa xuân khiến lòng người dễ chịu.