1 “Ưm. . . . . . ”Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực.
2 Huyết Hồ hít sâu mấy hơi, bắt mình trấn định một chút, liên hệ với đoạn đối thoại vừa rồi của những người đó, nàng xem như hiểu được một chút, nam nhân biến thái vừa rồi hẳn cùng phụ thân khối thân thể này có cừu hận gì đó, vì vậy mới đem mình trói lại mang đến đây.
3 Cỗ hàn ý kia chẳng những không làm Huyết Hồ bị thương mà ngược lại còn làm cho nàng cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng sảng khoái. Cơ thể nàng nháy mắt như muốn nổ tung, đôi con ngươi xẹt qua một tia ngoan ý, nhấc chân, liền đạp thanh kiếm ra ngoài.
4 Nghĩ vậy, đôi con ngươi lạnh nhạt của Huyết Hồ hiện lên một chút lo lắng khó gặp, hỏi:“Ngươi biết ta là xuyên đến, có thể hay không giúp ta tìm năm tỷ muội của ta? Ta nghĩ các nàng sẽ không dễ dàng chết đi như vậy! Nhất định là giống ta, vẫn sống sót tồn tại ở một ngóc ngách nào đó trong thế giới này.
5 Còn đang nghi hoặc, trong cơ thể truyền đến thanh âm của Ám Ma thiên kiếm:“Chủ nhân, ta lấy hình thức ảo thuật tồn tại trong thân thể của người, chủ nhân chỉ cần đi hướng đông, đến Đông Minh hải vực liền có thể tìm ‘Thâm hải huyễn chân kinh’! Nếu chủ nhân cần, chỉ cần nói một tiếng Ám Ma thiên kiếm, ta liền đi ra tương trợ!”Hướng đông, là phương hướng mình mới chạy thoát.
6 Khóe môi chậm rãi nâng lên, đẹp, nàng không thể không thừa nhận, nữ tử trước mắt đẹp đến cực điểm, dùng cụm từ ‘khuynh quốc khuynh thành’ cũng khó có thể hình dung mỹ mạo của nàng, tươi mát lại theo vài phần xinh đẹp, vài phần mị hoặc, vài phần cuồng dã.
7 Cả người Huyết Hồ tản mát ra hàn khí lạnh như băng, khiến ọi người không khỏi sửng sờ, không khí bắt đầu đông lại, trở nên dị thường áp lực. Điếm chủ không dám nhìn thẳng kia con ngươi dần dần lạnh như băng của Huyết Hồ, y không rõ, một tiểu nha đầu sao lại có khí thế lớn như vậy?“Gì đây?! Đây không phải nhị tiểu thư phế vật của Lam gia sao?”Ngoài cửa truyền đến một giọng nam thật dễ nghe, đánh vỡ bầu không khí yên lặng, khiến cho đám người xung quanh bừng tỉnh.
8 (*) Hảo cẩu không đỡ nói, chắn nói không tốt cẩu: chó ngoan không sủa bậy, sủa bậy là chó điênHuyết Hồ nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc âm trầm xuống, ánh mắt xẹt qua một chút tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Âm Lăng Triệt, nói gằn một tiếng:“Không muốn chết thì thu hồi lời nói bẩn thỉu của ngươi lại!”Âm Lăng Triệt rõ ràng bị cổ ngoan kính của Huyết Hồ làm cho kinh ngạc, giây tiếp theo, liền khôi phục bộ dáng bình thường, cầm cây quạt tao nhã quạt, mặt mày hớn hở nhìn Huyết Hồ:“Như thế nào, làm thiếp của bản thái tử như thế nào?”Huyết Hồ nghe vậy chán ghét nhìn lướt qua Âm Lăng Triệt, lập tức bước qua hắn.
9 Nhìn chằm chằm bóng dáng Huyết Hồ đã đi xa, Âm Lăng Triệt trên mặt tràn đầy suy nghĩ sâu xa. “Ba” gập lại chiết phiến, cười lạnh nói:“Bản thái tử muốn nhìn xem ngươi muốn làm gì!”Huyết Hồ đi qua một góc đường, dư quang bỗng nhiên lóe lên, thoáng nhìn mấy bóng dáng lén lút phía sau, khóe miệng chậm rãi giơ lên một chút ý cười thị huyết liền đổi lại hướng đi.
10 Trong khoảnh khắc, một đám Hắc y nhân đều đã ngã xuống đất, bộ dáng khi chết đều là cực kỳ khủng bố, còn vô cùng thê thảm. Còn lại ba cái Hắc y nhân vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt nhìn Huyết Hồ, con ngươi tràn đầy vẻ không thể tin.
11 Tiếng động của ác ma địa ngục truyền đi, ngõ nhỏ bao phủ một cỗ khí tức tử vong, thi thể khắp nơi, máu tươi chảy thành sông. Hắc y nam tử đứng trên nóc nhà nhìn rõ một màn huyết tinh này, khóe miệng hơi hơi co rút.
12 Huyết Hồ không khỏi nâng lên đôi mi thanh tú, lại phát giác chung quanh xuất hiện một cỗ hơi thở bất thường hướng tới chính mình, mạnh mẽ xoay người, thấy một hắc y nam tử mặt mang màu bạc mặt nạ.
13 “Lam Vũ Lạc, bản tôn không có nhiều thời gian vô nghĩa với ngươi!”Nam tử ngân bạch mặt nạ quát lớn một tiếng, lắc mình một cái liền xuất hiện ở trước mặt Huyết Hồ.
14 Huyết Hồ một bên ứng phó nam tử ngân bạch mặt nạ, một bên trốn tránh công kích của thánh huyễn thú. Trong nháy mắt, miệng vết thương trên người Huyết Hồ lại nhiều lên rất nhiều.
15 Hắc y nam tử mang đấu lạp xong việc liền hướng ngõ nhỏ kia chạy qua. Đập vào mắt là thi thể đầy đất, bóng dáng màu đỏ kia lại không biết đi nơi nào. Nam tử cảm giác được trong lòng một trận trống rỗng.
16 Lúc này, bên trong Lam phủ cũng thực không bình tĩnh, một nha hoàn hoảng sợ hét vang lên:“A! Có quỷ!”Bóng đêm yên tĩnh bị đánh vỡ , trong viện, đèn đuốc sáng trưng.
17 Nhìn bóng dáng Lam Kì rời đi, ác độc trong mắt tam phu nhân càng thêm rõ ràng, đẩy ra nha hoàn bên người, lắc lắc eo nhỏ, âm thanh lạnh lùng nói:“Trở về phòng!”Trong phòng to như vậy, ánh nến lay động, lúc sáng lúc tối, tam phu nhân bước chân thong thả đi qua đi lại, tâm không yên, trên dung nhan tinh xảo bao phủ một tầng âm u.
18 Lam Vũ Tích theo sát phía sau, vẻ mặt gian trá, nghĩ phế vật kia là con vợ cả, mà nàng Lam Vũ Tích dù được sủng ái hay nổi danh ở chốn Minh thành cũng vẫn là thứ nữ, thân phận địa vị này khiến nàng khó chịu.
19 Nằm một lúc, Huyết Hồ mới đứng lên tinh tế đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Thật sự là đơn sơ, trừ bỏ giường cùng một ít đồ dùng phải có trong cuộc sống, trong phòng cũng không có vật gì khác, ngay cả ly trà vừa mới dùng đều bị vỡ.
20 Tam tiểu thư sao? Khóe miệng Huyết Hồ gợi lên một chút đùa cợt, ánh mắt hiện lên một chút tàn nhẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại âm trầm vài phần. Mẹ nó! Đánh người trước mặt Bồ Tát sống! Tục ngữ có câu: đánh chó còn phải nhìn mặt chủ.