1 Màn đêm buông xuống, mặt trăng trên cao chiếu ánh sáng lên mặt nước trong suốt. Nhưng mà loại ánh sáng này so với bình thường khác hơn, lại mang hơi thở của sự thần bí.
2 Điệp đến điệp đi không thấy ảnh, tiếng nhạn bay đến vang rộn khắp trời. Hoa nở rồi cũng đến lúc tàn, thời gian vừa đi sẽ không dừng lại…Mười tám năm sau…Một đám người tụ tập tán gẫu trong Trà phường của Thánh Long vương hướng, cũng chỉ duy nhất một đề tài.
3 Thoáng chốc, con ngươi người áo trắng đeo mặt nạ hiện lên chút nghi hoặc. Là hắn nghe lầm sao?Lập tức ánh mắt người áo trắng đeo mặt nạ sau thẳm nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, tay túm tóc Lâm Ẩn Nhan lại dùng vài phần khí lực.
4 Đêm tối đã dần biến mất, tảng sáng nắng sớm lại thấy sinh linh ngủ sayPhá trong sân phủ Thừa tướng…. Nhu nhu huyệt thái dương, nữ tử trên giường bỗng dưng mở con ngươi.
5 Lam Ẩn Nhan nói xong, cái trán bốc lên hắc tuyến quét mắt bốn phía. Đây là cái tình huống gì? Đây là thiên kim thừa tướng xuất giá sao?Đỉnh kiệu hoa có mấy dải lụa đỏ, kiệu phu hai mặt không chịu thay đổi.
6 Sáng sớm, toàn bộ thế giới đều an lành, ánh mặt trời thản nhiên xuyên thấu qua lớn sương mù tươi mát, ôn nhu phun lên vạn vật trần thế, cảnh đẹp một phen làm cho ngươi ta cảm giác vui thích.
7 Bỗng dưng, Lam Ẩn Nhan cùng Lam Tây Thành quay người, con ngươi nhìn về phía nơi thanh âm truyền đến. Mà nguyên bản nhóm người hai bên đang chém giết, sau khi nghe đến thanh âm đó, cũng đồng tời đình chỉ động tác trên tay, con ngươi nhìn về phía thanh âm truyền đến.
8 “Tỷ tỷ, không tốt! Có đại phôi đản mang theo kiếm chạy lại phía sau ngươi!” Tứ vương gia Tiêu Nhiên ngốc vù vù cắn chính ngón trỏ mình, oai đầu “Thiện chí” nhắc nhở Lam Ẩn Nhan.
9 “Ngao…” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan dùng thi thể hắc y nhân tập kích chính mình cùng chủ tử, Miêu Miêu điên cuồng hét lên, sau đó liền chuẩn bị đà đưa Tiêu Nhiên thối lui phía sau.
10 Ngay tại răng nanh Tiêu Nhiên sắp cắn được vành tai Lam Ẩn Nhan, cánh tay Lam Ẩn Nhan nhanh chóng nâng lên, ột kích thật mạnh vào trong ngực Tiêu Nhiên, sau đó nàng nhanh chóng nhảy ra khỏi Tiêu Nhiên ôm ấp.
11 “Tiểu Tứ Tứ tựa hồ đối với chuyện ta cùng Tam vương gia động phòng thực cảm thấy hứng thú nha?” Lam Ẩn Nhan chậm rãi đi hướng Tiêu Nhiên, bắt chéo hai tay trước ngực nói.
12 Gió nhẹ khẽ vuốt, không khí lượn lờ. Ánh sáng nhè nhẹ yếu ớt vô ngân, ở trong không khí phiêu tán thưa thớt, bình thường đẹp như mộng, nhẹ nhàng mê người.
13 Khi Tiêu Dật vừa giẫm chân tại chỗ tiến vào tiền viện vương phủ hắn, liền nghe được thanh âm nữ tử vang lên. “Bổn Vương phi ở trong kiệu đã chờ lâu ngày, vì sao còn không nghe được thanh âm các ngươi hướng bổn vương phi hành lễ? Hay là kiệu hoa bổn vương phi rất được, đến nỗi đám thị vệ các ngươi đều thất thần thưởng thức kiệu hoa bổn vương phi, do đó quên hướng bổn vương phi hành lễ?” Lam Ẩn Nhan trong kiệu hoa không chút để ý sửa sang lại khăn voan đỏ, sau đó ngữ khí dày nói.
14 Cánh hoa theo gió bay đầy trời, mũi kiếm Tiêu Dật lạnh lẽo để trên ngực Lam Ẩn Nhan. Lúc này đôi mâu lạnh lẽo của hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm khăn voan đỏ Lam Ẩn Nhan, tựa hồ muốn xuyên thấu qua, để cảm giác nội tâm Lam Ẩn Nhan đang sợ hãi.
15 “Lam Ẩn Nhan, ngươi đây là tự mình tìm cái chết! Hảo, nếu ngươi đã một lòng muốn chết, bổn vương thành toàn ngươi!” Tay cầm kiếm của Tiêu Dật dùng sức một cái, mũi kiếm hung hắng hướng ngực Lam Ẩn Nhan đâm đến…Cơ hồ cũng đồng thời, thân mình Lam Ẩn Nhan nhanh chóng ngửa ra sau, như tia chớp nâng một bàn chân lên, mũi chân hung hăng đá về phía cái tay cầm kiếm của Tiêu Dật.
16 Tiêu Dật vừa nói xong, một gã hắc y thị vệ con ngươi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Dật. Nhưng lập tức liền nghe thanh âm hắn vang dội hồi đáp: “Vương gia, ngài yên tâm, thuộc hạ tuyệt sẽ không cộ phụ ngài nhờ vả, thuộc hạ nhất định sẽ ra sức thỏa mãn Tam vương phi!”Sau đó hắc y thị vệ kêu là Tàn Tinh chậm rãi bước về phía Lam Ẩn Nhan.
17 Mặt trời càng lúc càng dâng cao, bắn ra vạn đạo quang mang màu hoàng kimMây trắng nổi phiến phiến trong không trung, cũng bởi vì gặp một tầng sáng lạng viền vàng, mà biến thành sắc hoa hồng.
18 Im lặng nhìn thi thể đầy đất, sau đó Tiêu Dật con ngươi tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, ngữ khí thản nhiên nói: “Ngươi thắng!”“Cho nên ?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan nhíu lại nói.
19 “Đứng lại cho ta…” Một đạo thanh âm từ sau lưng Tiêu Dật vang lên. Chủ nhân thanh âm đúng là Tứ vương gia Tiêu Nhiên, vừa thấy Lam Ẩn Nhan vô lực giãy giụa, tùy ý để Tiêu Dật ôm đi, hắn nhịn không được kêu lên.
20 Chỉ nghe thấy “Ba…” thanh âm một cái tát truyền đến, không khí ở đây trở nên đình chỉ…Sở hữu người ở đây, con ngươi khiếp sợ nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, liền ngay cả Miêu Miêu chuẩn bị xông lên cắn xé Tiêu Dật, cũng đình chỉ công kích, con ngươi hồ nghi nhìn Lam Ẩn Nhan.
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 39