21 Trong phòng ngủ yên tĩnh không tiếng động, bốn mắt nhìn nhau. Con ngươi hắn thâm trầm khó dò, con ngươi của nàng bình tĩnh như nước, bừng tĩnh muốn vọng mặc linh hồn lẫn nhau.
22 Khi mà bàn tay Tiêu Dật sắp chạm đến cái yếm đỏ của Lam Ẩn Nhan, thân mình Lam Ẩn Nhan theo bản năng lăn sang bên cạnh, tay Tiêu Dật nhất thời chỉ chạm được khoảng không.
23 Trong phòng, lại yên tĩnh không tiếng động. Hắn đứng thẳng tắp, nàng ôm đầu gối mà ngồi. Con ngươi đen đối diện, ánh mắt va chạm giữa không trung, tia lửa bắn ra bốn phía.
24 Hành động của Lam Ẩn Nhan, làm cho áp lực lửa giận trong cơ thể Tiêu Dật nháy mắt liền bùng nổ. “Ba” một thanh âm vang lên, chén trà trên tay Lam Ẩn Nhan bị Tiêu Dật một chưởng đánh rớt“Không uống sẽ không uống, động tĩnh làm gì lớn như vậy? Phá hủy không khí tuyệt vời như thế, nhưng mà chính ngươi tổn thất nga!” Lam Ẩn Nhan nâng mâu đón nhận Tiêu Dật căm tức, khóe miệng châm chọc cười nói.
25 “Ngưng Cầm, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi ra ngoài trước đi!” Ngắn ngủi im lặng, sau đó Tiêu Dật lạnh lùng mở miệng. “Nhưng mà Vương gia…” Thân mình Ngưng Cầm nhất thời cứng đờ, con ngươi khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Dật.
26 “Oa oa oa, mặt tỷ tỷ thật khá nha! Tiểu Tứ Tứ thích, Tiểu Tứ Tứ muốn hôn…”Tiêu Nhiên mang một chút thản nhiên mùi thơm, sôi nổi đi tới trước mặt Lam Ẩn Nhan.
27 Không khí quanh mình trong nháy mắt ngưng kết thành băng, mọi người ở đây đều khiếp sợ nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Không một chút để ý quét mắt nhìn mọi người, Lam Ẩn Nhan khoanh tay lên, con ngươi mỉm cười nhìn về phía Tiêu Dật.
28 Đồng dạng cũng là Vương phủ, nhưng thiết kế cũng là cách biệt một trời. Phủ Tam vương gia Tiêu Dật tráng lệ, nơi nơi tràn ngập không khí quý tộc. Mà phủ Tứ vương gia Tiêu Nhiên cũng là mười phần thanh lịch cùng tao nhã.
29 “Cái kia, cái kia… Cái kia… Khụ, Tiểu Tứ Tứ a! Ngươi chờ tỷ tỷ một chút nga, tỷ tỷ đi tìm nha hoàn trong phủ ngươi đến lau giúp ngươi!” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan run rẩy nhìn Tiêu Nhiên, sau đó quay đầu liền chuẩn bị đi về phía cửa.
30 “Tiểu Tứ Tứ, ngọc bội này hiếm thấy như thế, lại là di vật duy nhất mà Mẫu phi để lại cho ngươi! Ngươi nhất định phải cất giữ cẩn thận nha!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan ôn nhu cười, đem miếng ngọc bội kia cẩn thận bỏi vào trong tay áo Tiêu Nhiên.
31 Trăm hoa đua nở, hoa khoe màu đua sắc diễm lệ xinh đẹp, càng làm cho Linh Hồ thêm thiên kiều bá mị. Gió nhẹ từ từ làm lòng người thư thái, trên bờ Linh Hồ tụ lại không ít người ngắm cảnh.
32 Gió nhẹ phập phồng, tiếng đàn du dương truyền đến. Tiến đàn đến từ một thế giới trắng thuần như tuyết, đó là một mảnh rừng Hoa Lê. Cánh hoa bay lượn đầy trời, mùi thơm ngát quanh quẩn ở trong trời đất.
33 “Lập tức tực rút đi quần áo trên người mình, tiến lên đây câu dẫn bổn vương! Đừng cự tuyệt, nếu không ngươi chỉ có thể thay Lam Tây Thành nhặt xác. ” Khuôn mặt tuấn mĩ vô trù của Tiêu Dật hung ác nham hiểm vô cùng.
34 Ánh Mặt Trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm cho toàn bộ phòng ngủ thêm một tầng vàng rực. Vàng rực nhìn như ấm áp, nhưng không có cách nào làm nóng chảy hàn khí bên trong.
35 Trên bàn cờ bên trái, Lam Ẩn Nhan dùng quân cờ màu đen xếp thành một chữ “Cầm” ở chính giữa. Ở trên bàn cờ bên phải, Lam Ẩn Nhan lại dùng quân cờ màu trắng xếp thành một chữ “Thú” ở chính giữa.
36 Màn đêm buông xuống, một vòng trăng sáng tỏa ra vạn thể ánh sáng như ngọc, không nhiễm một hạt bụi nhỏ treo cao ở trên bầu trời. Rất nhiều sao cũng không cam lòng yếu thế chật ních cả dải Ngân Hà.
37 Trăng sáng, sao lấp lánh, gió đêm phập phồng. Một luồng tiếng đàn êm ái từ trong Danh Hương lâu vang lên. Hai bên vũ đài, bốn nữ tử tuyệt sắc, mười ngón tay nhẹ như hoa lan gảy cổ cầm.
38 “Tiểu Tứ Tứ, ngươi muốn ăn đòn sao?” Nghe được Tiêu Nhiên nói, khóe miệng Lam Ẩn Nhan nhất thời run rẩy lên, ngón tay cũng tức giận bắn về phía cái đầu của Tiêu Nhiên.
39 “Các ngươi ném xong chưa?” Lam Ẩn Nhan nhẹ giọng nhàn nhạt nói, cái khăn che mặt màu tím che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của nàng, lại không che được trong con ngươi lạnh như băng của nàng.
40 “Vì sao các ngươi còn đứng ngốc ở đó? Nhanh chạy lên xếp hàng để lĩnh thưởng a?” Lam Ẩn Nhan giơ giơ mảnh nhỏ trong tay lên, nhíu mày nhìn về phía bọn thị vệ.