41 “Tam vương phi, không biết ngươi có thể cho trẫm một chút thể diện, phóng đám người này một con đường đượckhông?” Con ngươi Tiêu Trác lộ ra ý cười nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
42 “Cánh hoa Bỉ Ngạn rơi, Diêm Vương đến lấy mạng. Xin hỏi Tam vương gia, các ngươi đều chuẩn bị tốt để tử vong rồi sao?” Đôi mi thanh tú của Tử Quỳ khẽ nhíu.
43 “Phốc ~” Tiêu Nhiên bị phi tiêu bắn trúng, lúc này phun một ngụm máu đen, thân mình ngửa xuống phía sau. “Tiểu Tứ Tứ!” Nhìn đến Tiêu Nhiên ngã xuống, trong nháy mắt tâm Lam Ẩn Nhan giống như bị trừu vậy, nàng bối rối kêu lên, sau đó rất nhanh ngồi xuống, ôm lấy thân thể Tiêu Nhiên.
44 Gió mát lượn lờ, làn nước xanh biếc dâng lên nhàn nhạt gợn sóng, mùi sen thanh nhã từ trong hồ từ từ bay ra. Trên lá sen, từng giọt sương khẽ lắc lư dưới ánh trăng, thanh nhã mị người.
45 Sương mù sáng sớm mờ ảo như sa, dắt từng sợi gió mát lượn lờ quanh quẩn thế gian. Vạn vật thế gian như ẩn như hiện, thanh lệ thoát tục giống như Thiên cung nơi Tiên Cảnh.
46 “Tiểu Tứ Tứ, ngươi…” Lam Ẩn Nhan kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Nhiên. Nàng không có nghe sai chứ? Vì sao hắn rống chữ “Cút!” về phía tên thị vệ kia, nhưng lại mang theo uy nghiêm và sắc bén khiếp người chứ? Đây thật sự không giống với trên miệng của một cái ngốc tử a?Mà tên thị vệ bưng chén dược, chính là bị Tiêu Nhiên rống giận cút kia, dọa đến sắc mặt trắng bệch đứng lăng tại chỗ.
47 Sáng sớm ba ngày sau…Bầu trời xanh thẳm như nước biển, đám mây trắng noãn giống như cánh buồn phiêu du trên biển. Mặt trời dần dần lộ ra khuôn mặt tươi cười, đem một thân nắng ấm nở rộ.
48 Bên ngoài Tam vương phủ…Chúng thị vệ đi theo Tiến cung chính là vây quanh ‘Xe ngựa’ lặng lẽ nghị luận cái gì, hơn nữa trên mặt toàn bộ bọn họ đều cố nén ý cười cổ quái.
49 “Xuân Lan, Ẩn Nhan chính là muội muội của bản cung, sao ngươi lại có thể vô lễ với nàng như thế a?” Một thanh âm kiều mị tận xương truyền vào trong tai Lam Ẩn Nhan.
50 “Muội muội, vì sao ngươi bỗng nhiên đẩy tỷ tỷ a” Khi mà Lam Ẩn Nhan chuẩn bị chất vấn Lam Linh Phượng, Lam Linh Phượng liền hành động trước để kiềm chế đối phương.
51 “Là hắn?” Ánh mắt câu hồn, khoé miệng Lam Ẩn Nhan cười lạnh như băng dấu ở dưới cái khăn che mặt, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Phong Y trang chủ thiên hạ đệ nhất trang.
52 Ánh mặt trời rực rỡ dắt nhàn nhạt mùi hoa quanh quẩn ở trong trời đất, một tầng vầng sáng mỏng manh từ từ đi tới che phủ xe ngựa, tạo nên hàng vạn hàng nghìn tình cảm ấm ápBên trong xe ngựa, Lam Ẩn Nhan khẽ vén rèm cửa sổ lên, làm cho thân thể mình nhuộm dần ở dưới ánh nắng vàng rực, dường như mong muốn những bọc vàng rực ấm áp kia có thể trừ bỏ rét lạnh trong cơ thể nàng.
53 Bóng đêm mông lung, ánh trăng sáng lăn tăn toả sáng cả vùng đất, giống như là một tầng lụa mỏng, lại giống như là một tầng sương dày, mang theo màu sắc ánh sáng rực rỡ mộng ảo truyền lại thế gian, cũng đem vẻ bề ngoài lộng lẫy của Tam vương phủ thành một thắng cảnh nhân gian.
54 Hồng y nam tử ngửa đầu cười như điên một trận, suy nghĩ hắn tuỳ ý mê loạn xuyên qua tự do ở trong bầu trời đêm. Ánh trắng đẹp và tĩnh mịch tràn ngập trên khuôn mặt tuyệt mĩ xinh đẹp của hắn, con ngươi thăm thẳm của hắn cũng nổi lên gợn nước nhộn nhạo, trong nháy mắt gợn nước hơi loé ra, linh hồn hắn chảy xuôi thê lương vô tận.
55 Màn đêm, khi ánh trăng màu bạc dần nhuộm xuống một cỗ âm thanh diệu kỳ nhộn nhạo,Lúc này, tràn đầy từng đợt sương mù thơm mát từ trong phòng ngủ Tam vương gia Tiêu Dật bay ra, hương khí ở trong gió nhẹ nhàng lượn lờ, cùng ánh trăng quanh quẩn lên.
56 Ngoài của sổ một luồng gió mát kéo tới, cả phòng hoa mai lững lờ. Hàm say gió mát đầu tiên là bay múa lên tóc đen của Lam Ẩn Nhan, sau đó quanh quẩn ở trên gương mặt của Lam Ẩn Nhan, thật lâu không chịu rời đi.
57 “Ngươi buông lão nương ra!” Lam Ẩn Nhan rống giận, sau đó một cước đá văng Tiêu Dật. “Ngươi buông tỷ tỷ ra cho ra!” Cùng lúc đó, Tiêu Nhiên cũng đưa tay kéo, đem thân mình Lam Ẩn Nhan gắt gao ôm ở trong lòng.
58 Màn đêm buông xuống, bầu trời đem màu xanh lam chuyển hoá thành màu đen như mực, cuối cùng tuỳ ý mở ra ánh trăng ở trong màn đêm đen. Ánh trăng trong sạch sáng chói giống như dùng một loại tư thế nở rộ đi nhuộm dần mặt đất, vạn vật ở dưới ánh trăng lượn lờ hiện ra một mảnh hàm xúc kiều diễm uyển chuyển.
59 “Lam Linh Phượng, còn ngồi ở bên trong gì chứ? Nên lăn ra đây đi?” Lam Ẩn Nhan đưa tay kéo một cái, đem cả người Lam Linh Phượng run run bên trong xe ngựa tha ra ngoài, sau đó đem nàng ném tới trên mặt đất.
60 “Đáng tiếc… Ngươi đã sắp chết, mà người chết là không cần phải biết nhiều như vậy” Tiêu Nhiên mắt phượng như tơ, ngữ khí lười biếng nói. “Muốn giết ta? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy đi?” Con ngươi Tiêu Dật lãnh mị lên nhìn về phía Tiêu Nhiên.