61 “Dật ca ca, ngươi doạ Phượng nhi sợ” Lam Linh Phượng sắc mặt kinh hãi, môi run run nhìn về phía Tiêu Dật. Chẳng lẽ nàng nói sai cái gì sao?“Phượng nhi, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi là lần đầu tiên đến rừng cây này?” Hai tròng mắt Tiêu Dật lạnh lẽo nhìn về phía Lam Linh Phượng, tay hắn cũng ôm chỗ ngực bị thương, lúc trước vết thương bị hắn dùng nội lực che lại, khi hắn nhất thời dưới sự kích độc lại hé ra, lúc này máu tươi chậm rãi chảy ra tràn đầy lòng bàn tay hắn.
62 Bỗng dưng, trong đầu Lam Ẩn Nhan nổi lên mảnh mây mù mờ ảo, sau đó nàng phát hiện mình giống như ở bên trong đàn sơn tiên cảnh. “Đứa nhỏ, để cho ta giúp ngươi thấy rõ người chân chính nên yêu là ai đi?” Thanh âm già nua lại vang lên, sau đó nhè nhẹ gió mát phất qua, mây mù dần tan đi, trước mắt Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên xuất hiện 2 con rồng, trong đó có một con rồng toàn thân nở rộ hồng quang, một con rồng khác toàn thân lại nở rộ kim quang, sau đó liền thấy 2 con rồng quấn quanh bên người nàng.
63 “Thu hồi thanh âm nũng nịu của ngươi, lão nương nghe cả người đều nổi cả da gà!” Lam Ẩn Nhan ngữ khí khó chịu rống lớn một câu về phía Tiêu Nhiên. “Ngươi không cảm thấy ta nói như vậy có vẻ rất đáng yêu sao?” Tiêu Nhiên nhếch miệng cười, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, lúc này đôi mắt phượng của hắn quyến rũ, nở rộ ngàn vạn phong tình.
64 “Truy Mệnh, lập tức làm theo như phân phó của ta!” Con ngươi u lãnh của Tiêu Dật nhìn về phía thị vệ Truy Mệnh. ” Vương gia, thỉnh ngài thận trọng!” Thoáng cái Truy Mệnh nhào xuống quỳ gối trước mặt Tiêu Dật, thần sắc trầm trọng nói.
65 “Nhan cô nương, khoan động thủ đã, có thể nghe ta nói mấy câu hay không?”Ngay khi Lam Ẩn Nhan chuẩn bị cầm chuỷ thủ trong tay đâm về phía Tiêu Dật, thì Quỷ Y Tư Đồ Phong nhanh như tia chớp vọt vào phòng ngủ, sau đó dùng thân mình chắn ở trước mặt Tiêu Dật.
66 “Được rồi, không đùa ngươi. Vẫn là ta trực tiếp nói đáp án cho ngươi đi” Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Dật vẻ mặt đờ đẫn, Tư Đồ Phong nhịn không được cười yếu ớt nói.
67 Đêm bao phủ ở chân trời, màu đen chiếu nghiêng xuống. Gió đêm phất qua, không khí trong phòng ngủ rạo rực. Ngọn lửa trên ngọn nến hơi hơi lay động, giống như hoa hồng nở rộ ở trong gió, xinh đẹp mị người như thế, chỉ là có người so với hoa còn đẹp hơn, chính là nam tử yêu mị mặc quần áo màu đỏ dưới ánh sáng của nến kia.
68 Hắn vừa nói cái gì? Mình không nghe lầm đi?Hắn nói đêm qua hắn ôm thân thể lạnh như băng của mình, cảm thụ được đau đớn trên người mình?Đêm qua nàng trong mơ mơ màng màng quả thật cảm giác được có người ôm mình thật chặt, hơn nữa người nọ tựa hồ biết nàng rất lạnh, cho nên muốn đưa toàn bộ độ ấm trên người hắn truyền lại ình.
69 Mặt trời chiếu lên mặt đất những tia sáng màu vàng rực, toàn bộ Thánh Long vương hướng giống như phủ thêm một tầng cánh bướm kim sa. Ở nơi này dưới sắc thái mị người, nguyên bản Tam vương phủ cũng liền đẹp huy hoàng làm say lòng người, xinh đẹp rực rỡ chói lọi.
70 “Trong hộp gấm này là cái quỷ gì a?” Nhìn thấy bên trong bỗng nhiên lượn lờ lên tia sáng màu đỏ tận trời, Lam Ẩn Nhan không khỏi ngừng động tác cướp đoạt hộp gấm trong tay Tiêu Dật, mà là thò người ra đưa mắt nhìn về phía hộp gấm.
71 Hoàng hôn ảm đạm, chiều tà đỏ như máu, toàn bộ bầu trời giống như đem tất cả tia sáng cuối cùng tỏa ra bốn phía, đâm vào mắt người tựa như ảo mộng. Khi tia sáng chiều tà cuối cùng chiếu trên mặt đất, thì tất cả hoa hồng đều bị bảo phủ ở trong màu sắc mơ hồ.
72 Đêm tối hoàn toàn kéo màn che ra, ánh trăng hơi vài phần mông lung u buồn, sương mù cũng vờn xung quanh ánh sao, có vẻ có chút thê mỹ. Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, không khí nổi lên nhè nhẹ gợn sóng, mang theo chút ánh trăng, lại đen xen chút ánh trăng, giống như viết một khúc âu sầu hợp lý.
73 Sáng sớm hôm sau…Một vòng mặt trời đỏ lặng lẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, giống như sợi tơ vàng giăng khắp nơi đem vạn vật trời đất bện thành một bức tranh vô cùng mỹ lệ.
74 Trên đỉnh núi Tuyết Sơn, xe ngựa kẽo kẹt ngừng lại, Quỷ Y Tư Đồ Phong cùng Tiêu Dật nhảy xuống xe trước. “Để cho ta đỡ ngươi xuống dưới?” Ngoài xe ngựa, Tiêu Dật vươn tay về phía Lam Ẩn Nhan, ngữ khí ôn hòa nói.
75 “A di đà Phật, ngươi u mê cho tâm Ma như vậy, lão nạp cũng không có tài cán cùng sức lực. Sát nghiệp quá nặng, cuối cùng là chạy không khỏi nhân quả báo ứng, ngươi… Tự giải quyết cho tốt đi!” Sau khi nhìn thấy Tiêu Nhiên rời đi, Chí Thanh đại sư nhắm chặt hai mắt nhẹ giọng nói, sau đó trong miệng hắn đọc ra một đoạn Kinh Phật.
76 Tuyết như hoa lê vậy, bay lả tả nhuộm đẫm khắp núi, giữa mênh mông bát ngát tuyết trắng không ngừng lóe ra cảnh tàn sát khốc liệt, sau đó liên tục có người ngã xuống trên tuyết, huyết tươi nhè nhẹ tựa như những đóa hoa tàn lụi nhuộm dần tuyết trắng ở dưới.
77 Chỉ thấy vô số cầu tuyết từ đỉnh núi bùng nổ, chúng nó tựa như Rồng tuyết màu trắng cưỡi mây đạp gió, lấy cơn giận giữ dội lăn về phía chân núi, bốn phía còn kèm theo tiếng rít cuồng phong làm cho người ta sợ hãi.
78 Nghe được lời nói của Tiêu Nhiên, nhìn thấy ánh mắt âm trầm làm cho người ta sợ hãi kia của Tiêu Nhiên, toàn bộ linh hồn của Lam Ẩn Nhan không khỏi hoảng sợ run một cái.
79 “Ngươi…” Nhìn thấy Tiêu Nhiên bóc mặt nạ da người trong nháy mắt, phút chốc đầu óc Lam Ẩn Nhan một mảnh trống không, cả người đều dại ra. “Tỷ tỷ…” Một chút gió lạnh kéo tới, dưới tóc đen bay loạn kia của Tiêu Nhiên, là khuôn mặt phong hoa tuyệt đại lại vô cùng tái nhợt, hắn hé mở đôi môi đỏ mọng, chính là lời nói trút ra ngoài cũng là biểu lộ vô tận sầu bi, sóng nước trong con ngươi cũng chứa hàng ngàn vạn phiền muộn.
80 “Tiêu Nhiên, ngươi…” Nhìn thấy cái hồng trù đem mình kéo lên, sau đó lại tựa như ngôi sao băng mà biến mất, chân mày của Lam Ẩn Nhan nhíu chặt lại, trong con ngươi lộ ra một cảm xúc khó có thể nói.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 54
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Tiên Hiệp
Số chương: 100