21 “Ngươi. . . . . . ” Lam Vũ Tích nghe vậy thoáng chốc sắc mặt trở nên ngoan độc hơn. Ánh mắt giống như xà độc nhìn chằm chằm Huyết Hồ, tức giận nói:“Ta cùng nương có hảo ý đến xem phế vật ngươi, ngươi cư nhiên không biết phân biệt như vậy!”“Phế vật?! Hảo ý?!”Huyết Hồ khẻ mở môi đỏ mọng, nhấc lên một chút cười yếu ớt, ánh mắt một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.
22 “Ngươi chính là phế vật!” Lam Vũ Tích căm tức nhìn Huyết Hồ, giành nói. Ánh mắt kia, hận không thể đem Huyết Hồ lột da rút gân. Âm thầm đem linh lực tụ trong lòng bàn tay, ánh mắt hiện lên một chút ngoan độc, lạnh giọng quát:“Phế vật! Đi tìm chết đi!”Nháy mắt, một đạo lửa cấp tốc hướng Huyết Hồ đánh tới, Huyết Hồ cười lạnh một tiếng, kéo Lục Trúc ra phía sau.
23 Một bên Lục Trúc thấy vậy vô cùng sốt ruột, cấp tốc tiến lên giúp Huyết Hồ thoát ly hiểm cảnh. Nhưng khi thân mình nhỏ gầy kia tiếp xúc với bạch lăng bay đầy trời cũng bị quấn vào trong đó.
24 Mắt phượng Huyết Hồ chợt lóe, bên môi xẹt qua một chút ý cười giảo hoạt. Chậm rãi thu hồi công lực, mưa dần dần nhỏ đi. Hơi hơi nhăn lại mày đẹp, Huyết Hồ lau đi vết máu bên miệng, thân hình bị thương hơi lung lay, rất nhanh liền ổn định lại.
25 Huyết Hồ cảm giác được ánh mắt Lục Trúc đưa qua, mặt mày mỉm cười nhìn Lục Trúc, khóe môi câu lên, trên đuôi lông mày tràn đầy lãnh ý, ánh mắt phát lạnh nhìn vào trong ao.
26 Trong đầu Lục Trúc thật lâu vẫn quanh quẩn mấy câu nói đó, nó đánh thật sâu vào tâm nàng, khiến nàng hít thở không thông. Trong lòng vô cùng cảm động cùng vui sướng khó nói lên lời.
27 Cứ giằng co như vậy một lát, Huyết Hồ mang vẻ mặt thích ý, mặt dày nằm ở trên núi giả, miệng ngậm một ngọn cỏ, đầu gối cánh tay, chân bắt chéo lắc lư, ung dung nhìn hai người trong ao.
28 Huyết Hồ nghe vậy, dừng lại cước bộ, khóe môi xả ra một chút ý cười lạnh lẽo, đôi mắt mang đầy sát khí, thong thả xoay người, mắt rét lạnh nhìn Lam Kì, chậm rãi mở miệng, thanh âm lạnh như băng làm cho người ta không khỏi rét run:“Ta khuyên ngươi nên làm rõ ai mới là người nên nhận hình phạt! Đừng có nhầm đối tượng, nếu không hậu quả ngươi tự gánh lấy!”Lam Kì kinh ngạc một trận, không thể tin nhìn phế vật sỉ nhục Lam gia.
29 Huyết Hồ hơi hơi khiêu mi, con ngươi một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, lộ ra cơ trí hiểu rõ hết thảy. Cười nhạo một tiếng, Huyết Hồ rất là bất đắc dĩ.
30 Câu nói kinh thiên động địa, không hè e dè thốt ra, kiêu ngạo cuồng vọng. Không khí tại đại đường chợt giảm xuống. Rõ ràng trời rất nóng, nhưng mọi người đều cảm giác sau lưng lành lạnh.
31 “Lam đại tướng quân tiếp chỉ!” Công công vẻ mặt mang ý cười, âm thanh to lớn vang vọng toàn bộ đại đường. “Thần tiếp chỉ!” Lam Kì cung kính nói, ánh mắt nghiêm nghị, cúi đầu liền quỳ xuống.
32 Huyết Hồ thản nhiên liếc nam tử một cái, mày nhíu lại. Không biết vì sao, một cảm giác quen thuộc tràn đầy trong đầu, có chút chán ghét nhìn tử y nam tử trước mặt.
33 “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, niệm Lam gia một nhà trung thành và tận tâm, vì nước vì dân! Đặc cách cho Lam gia nhị tiểu thư và tam tiểu thư tiến đến tham gia hoa đào hội cử hành ba ngày sau, tham gia yến hội tuyển phi của thái tử! Không thể kháng chỉ! Khâm thử!”Công công tuyên thánh chỉ xong, vụng trộm liếc liếc mắt Âm Lăng Phong mặt không gợn sóng, lơ đãng lau đi mồ hôi tinh mịn trên trán, dời tầm mắt về phía Lam Kì, nói:“Lam đại tướng quân, tiếp chỉ đi!”Đều nói gần vua như gần cọp, không cẩn thận vô cùng có khả năng mang đến họa diệt môn.
34 Cảm nhận được tầm mắt Lam Vũ Tích ở trên người mình, Huyết Hồ thản nhiên liếc mắt nhìn nàng ta, thấy nàng kia dáng vẻ đắc ý, làm sao còn có một bộ dáng điềm đạm đáng yêu chật vật không chịu nổi.
35 Gió đêm nổi lên, bầu trời đầy sao. Bên trong ngôi nhà thật lớn chỉ có một căn phòng còn sáng, mang theo vài phần âm trầm cùng quỷ dị. “Như thế nào? Có nghe được gì không?”Trong thư phòng, nam tử áo trắng ôn nhã tựa vào trên ghế, một tay đặt trên tay dựa, một tay kia đùa nghịch lọn tóc rơi trước ngực, mang theo vài phần xinh đẹp cùng mị hoặc, không có một chút nào vẻ đẹp âm nhu của nữ tử.
36 Ba ngày nay, không biết Lam Vũ Tích bận rộn chuẩn bị cho việc tham gia hoa đào hội hay là bị Huyết Hồ dọa sợ mà không có đi đến chỗ Huyết Hồ tìm phiền toái.
37 Lục Trúc vừa thấy, lập tức nhấc chân đi theo Huyết Hồ. Vừa ra khỏi cửa lớn của Lam phủ liền thấy đã có rất nhiều người. Trước cửa Lam phủ có hai chiếc xe ngựa xa hoa, mành sa màu hồng phấn theo gió bay lên, trông rất đẹp mắt.
38 Tiếng cười to này khẳng định là của Lục Trúc, nha đầu kia lá gan ngày càng to, trừng mắt nhìn Lam Vũ Tích, chỉ kém không thốt ra: “Xứng đáng xứng đáng thực con mẹ nó xứng đáng!”Nha hoàn bà vú đứng bên ngoài có người nghẹn cười , có người sợ hãi than, trên mặt đủ loại biểu tình, cần có biểu tình gì đều có.
39 “Tỷ tỷ, một lát nữa yến hội tuyển phi sẽ bắt đầu nga” Im lặng đứng bên hồ, Lục Trúc mang vẻ mặt vui sướng nhìn Huyết Hồ, trong thanh âm là hưng phấn không ức chế được.
40 Ánh mắt Hắc y nhân trừng lớn không dám tin, máu tươi giống như nước suối chảy rào rào. Chỉ nghe “Phanh” Một tiếng, hắc y nhân đã ngã xuống đất, dấy lên một đợt khói bụi.