41 Âm Lăng Triệt thấy vậy không khỏi nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Âm Lăng Phong có dã tâm hắn hoàn hoàn có thể thấy được. Nhưng Âm Lăng Mặc, hắn không thể nhìn thấu, cũng đoán không ra, càng không nói tới việc tra xét.
42 Ba vị hoàng tử tuấn mỹ bất phàm, khí vũ hiên ngang khiến đám người một trận bạo động. Âm Lăng Triệt nhìn lướt qua mọi người phía dưới, ánh mắt ở trên người Huyết Hồ dừng lại nửa khắc, khóe miệng tà tà gợi lên, nở nụ cười mị hoặc với mọi người.
43 Huyết Hồ cười câu hồn, liếc mắt nhìn Lam Vũ Tích, ý cười trong mắt càng sâu. Xem ra Lam Vũ Tích gặp phải đối thủ, chỉ sợ hôm nay nàng không chỉ không có được vị trí Thái tử phi, ngay cả đệ nhất tài nữ Minh thành có khi cũng sắp đổi chủ!Dừng điệu múa, Bạch Mạt Mạt lượn vòng thân mình chậm rãi rơi xuống, đứng vững trên khán đài, mười phần ngạo khí nhìn mọi người ở dưới.
44 Huyết Hồ tươi cười đón nhận ánh mắt của Bạch Mạt Mạt, ý cười tràn đầy trên đuôi lông mày. Nụ cười kia chân thật tự nhiên, hoàn toàn là ý cười phát ra từ nội tâm, không hề chứa một tia giả dối nào.
45 Lục Trúc sửng sốt, ánh mắt trừng lên hình viên đạn, một ý tưởng đáng sợ xuất hiện ở trong đầu, tỷ tỷ muốn múa thoát y sao? Này, cái này cũng quá. . . .
46 Ai nói nhị tiểu thư Lam gia là phế vật? Trước kia bọn họ xem trân châu thành củi mục, lầm minh châu thành bụi bặm. Cái nhìn của thái tử với Huyết Hồ lập tức thay đổi.
47 Nàng vốn muốn ngăn cản để Lam Vũ Tích không ngồi lên được vị trí sườn phi của thái tử nhưng nữa đường lại xuất hiện một Bạch Mạt Mạt. Nàng đã đạt được mục đích rồi thì rời đi thôi, không thể ngăn cản từ giữa thêm lần nữa.
48 Thái tử vừa dứt lời, đám người ở phía dưới đều ồ lên. Các vương công quý tộc tiểu thư tất nhiên là không hy vọng Lam Vũ Tích tham gia. Dù sao người ta cũng là đệ nhất tài nữ Minh thành, Lam Vũ Tích tham gia không thể nghi ngờ là tuyên bố các nàng không cần thi.
49 Chưởng phong sắc bén mang theo khí thế lãnh liệt nổ vang, một thị vệ nặng nề nằm ở đó hộc từng ngụm từng ngụm máu tươi, nhiễm đỏ những đóa hoa rơi xuống, tăng thêm vài phần yêu dã.
50 Nàng không tin trên thế giới này thật sự có người mang tấm lòng Bồ Tát, còn tự động tìm tới cửa giúp mình! Hôm nay có lòng giúp đỡ mình, ai biết ngày mai có cầm kiếm đâm mình một đao hay không!Nếu không phải có mục đích thì không ai lại có lòng tốt như vậy đi quản chuyện của người khác! Người như thế, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì thì mình vẫn phải cẩn thận! Nàng cũng không thích trêu chọc phiền toái! Đương nhiên, ngoại trừ trường hợp người khác dám khiêu khích nàng!“Tỷ tỷ, ngươi đi đâu vậy?” Lục Trúc vẫn luôn tìm Huyết Hồ trong đám người thấy Huyết Hồ đi tới vội chạy đến bên người Huyết Hồ hỏi.
51 Mọi người sửng sốt, thấy Lam Vũ Tích cúi đầu thẹn thùng cười với thái tử, mở miệng nói: “ Tỷ tỷ của Vũ Tích cũng ở đây, nhưng tỷ tỷ hình như chưa có được lên đài, thái tử điện hạ cho tỷ tỷ một cơ hội được không ạ?”“Cái gì, tỷ tỷ của Lam Vũ Tích? Phế vật kia cũng đến đây!”“Ta phi a, một phế vật còn đến xem náo nhiệt gì, nghĩ muốn dụ dỗ thái tử để vịt hóa thiên nga sao? Thật không biết tự lượng sức mình….
52 Trên khán đài Âm Lăng Triệt đã kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất. Hắn hoài nghi Huyết Hồ trước mắt cùng người ngày ấy hắn chứng kiến có phải cùng một người hay không, nhưng một thân lãnh ngạo kia không thay đổi, không phải Huyết Hồ thì là ai!Ngay cả tam hoàng tử Âm Lăng Mặc luôn luôn trấn định cũng hoàn toàn không bình tĩnh được.
53 Câu nói này của Lam Vũ Tích đơn giản là muốn Huyết Hồ cùng Lam gia giũ bỏ quan hệ để tránh Lam gia bị người khác đem ra bàn tán! Một mục đích khác chính là khiến Huyết Hồ bị đẩy vào đường cùng!Nhưng thông minh như Huyết Hồ làm sao lại không biết Lam Vũ Tích “dụng tâm lương khổ”!Ta phi! Lam gia sao! Ai hiếm lạ! Huyết Hồ nàng là ôn dịch sao mà họ xua nàng như xua vịt, chỉ hận sao nàng không biến mất trên thế giới này!Huyết Hồ nâng mi, con ngươi lạnh như băng lóe lên hàn ý, như hàng ngàn mũi tên băng xẹt qua lòng Lam Vũ Tích, chỉ nhìn thôi cũng khiến nàng run sợ.
54 Âm Lăng Mặc phức tạp nhìn Huyết Hồ, con ngươi nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo khí phách bễ nghễ thiên hạ, một thân lãnh ngạo cùng hơi thở phô thiên cái địa thổi qua.
55 Mâu quang Huyết Hồ lạnh lùng chợt quát một tiếng, trong giây lát đã xuất hiện sau lưng Lam Vũ Tích, kiếm khí xé gió mà đến. Mọi người chỉ cảm thấy hoa cả mắt, Lam Vũ Tích không kịp phản ứng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một bóng dáng lóe lên.
56 “Nếu Lam Vũ Tích thua vậy để Bạch Mạt Mạt ta lên đấu với ngươi!” Thanh âm thanh thúy vang lên, một bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng bay lên, chậm rãi đáp lên đài, trong tay cầm roi màu vàng, ngạo khí mười phần nhìn chằm chằm Huyết Hồ.
57 Một bóng dáng màu trắng trên bầu trời thêu đầy hoa đạp không mà đến tiếp được Lam Vũ Tích bị ném đi. Đó là một nam tử có mái tóc dài đen như mực bay bay theo gió, một thân khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, con ngươi trong suốt sáng ngời giờ phút này có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Huyết Hồ, khuôn mặt tuấn dật dưới ánh mặt trời sáng bừng lên giống như trích tiên.
58 Nam tử nao nao, cảm thấy Lạc nhi trước mắt có chút xa lạ. Trước kia Lạc nhi trì độn ngu ngốc, hiền lành thành thật, không giống như bây giờ mặt mày lạnh nhạt, hàn khí bức người.
59 Lam Tuyết Linh nhìn Huyết Hồ có chút do dự thì chuyển ánh mắt về phía thái tử Âm Lăng Triệt chậm rãi mở miệng, thanh âm như gió xuân vang lên: “Thái tử điện hạ, muội muội không hiểu chuyện.
60 Âm Lăng Triệt cũng không mở miệng nói sẽ nạp Bạch Mạt Mạt làm sườn phi. Điều này làm cho Bạch Mạt Mạt tức giận không thôi. Nhưng Bạch Mạt Mạt là người hiểu chuyện, cũng không đem việc này tính ở trên người Huyết Hồ, cũng thừa nhận là nàng đánh nhau không giỏi.