1 “Cậu muốn nghĩ đó là sự trừng phạt…tôi còn gì để nói nữa chứ?” Nous liếc Oryl, ông vặn nhẹ cái nhẫn trên ngón áp út, mái đầu lắc thư thái theo giai điệu của cây phong cầm.
2 “Biến đi” Rix cởi chiếc nơ buộc đầu, rồi cô cởi áo khoác, kế đến là áo ngực, rồi đến váy. Oryl nhìn ngắn cơ thể cô như nhìn ngắm những bức tượng ở viện bảo tàng.
3 “Sao cô không thể ngừng làm tồi tệ thêm những vấn đề của mình nhỉ, hãy trở nên biết điều hơn đi!!!” Oryl gào lên với mái tóc lởm chởm của Rix và đôi mắt đen xì cô mới tô vẽ.
4 Oryl ngồi trên một cành cây phía ngoài cửa sổ phòng của Rix và để cho những phân tử và quang tử chốn trần gian này bay bổng xung quanh anh. Mái tóc anh màu nâu bóng bay nhẹ theo những cơn gió mùa thu.
5 Rix tỉnh dậy với cái đầu ê ẩm, ngay lập tức cô nhớ ra chuyện gì đã xảy ra. Cô cười khùng khục, cái cười của một nhà hành khất vừa trải qua một chuyến thám hiểm sống chết.
6 “Cô biết là tôi không thể nào chạm vào kẻ khác được, nên nếu có ai đó muốn gây bất lợi cho cô thì tôi không thể ngăn hắn lại” Oryl, với vẻ khó chịu thường thấy, anh gắt gỏng với Rix.
7 Những giấc ngủ của Oryl ngày càng chập chờn. Càng ngày, anh càng lúc không phân biệt được giữa mộng và thức. Những hình ảnh của quá khứ cứ ám ảnh mãi trong tâm trí anh…Mái tóc màu trà, đôi mắt nâu…Nhưng giọt nước mắt…“Oryl, ta đã ở bên nhau rất lâu rồi phải không anh.
8 “Sao cô không chống trả lại những ngón đòn của chúng? Sao cô không cất tiếng bảo vệ và bào chữa cho chính bản thân mình?” giọng anh khô khốc và mỏi mệt.
9 Rix được những màu trắng xóa chào đón mình, cô mở mắt ra và cảm nhận ngay được không gian ồn ào bên cạnh. Cô thấy mình khá tỉnh táo, cô nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô lắng tai nghe những tiếng ồn ào bên cạnh.
10 Cô mở toang cửa phòng, gió buổi tối tràn ngập mùi hương hoa gì đó mà cô chưa bao giờ để ý lùa vào từ ngoài cửa sổ. Cửa sổ mở toang, rèm tung bay. Oryl ngồi ở bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài, cơn nhức đầu vẫn chưa buông tha cho anh.
11 Tại sao các người cứ phải làm ra vẻ là các người thật đau khổ chứ?Tại sao? Tại sao?Rix không thể bỏ ra ngoài đầu mình câu hỏi ấy. Câu hỏi từ một Healer, lại là healer của cô.
12 Oryl đã không quay lại cho đến ngày sinh nhật 18 tuổi của Rix. Cô đã không mong được nhìn thấy anh trên bệ cửa sổ một lần nữa. Cô nghĩ rằng anh phải biết những lời cô đã nói ra đó, và nếu biết thì nhiệm vụ của anh đã phải hoàn thành rồi chứ.
13 Shren hiện ra mà không báo trước như thường lệ. “Gì thế, Shren?”“Không định về thật à? Nous có lẽ sắp phát điên rồi…” giọng anh vẫn trầm ổn như vậy. “Mọi việc đã định đoạt rồi còn gì?” Oryl chậm rãi.
14 Oryl cởi trần, anh đi quanh phòng của Rix. Anh thấy việc cô trần truồng đi lại trong phòng mình là một việc rất thú vị mặc dù mùa đông này cô không còn làm việc ấy nữa.
15 Buổi sáng mùa đông, Rix cảm thấy khó chịu khi một sự chật chội khủng khiếp tỳ lên giấc ngủ của cô. Cô không nhớ là cô đã để cái gì lớn đến như vậy trên giường mình, hoặc là ôm một thứ gì đó đi ngủ.
16 Oryl nằm vắt ngang qua cành cây già cỗi, tuyết dịu dàng chạm lên lưng áo và mái tóc màu nâu của anh. Nhìn từ xa, cảnh tượng dường như của chốn cổ tích thiên đường.
17 Anh bảo cô nên để lại một bức thư ngắn ẹ cô giải thích mọi chuyện, thêm một bức thư gửi cho nhà trường. Và anh cũng tự ý quyết định luôn rằng cô sẽ đi khỏi một tháng.
18 Rix đứng trước biển, một màu xanh quá vô thực. Cô không biết liệu nước biển này có thật hay tất cả chỉ là ảo ảnh của cô. Không chỉ có nước biển, tất cả mọi chuyện đều vô thực, đều không thể tin nổi.
19 Đồng cỏ xanh ngút trải dài như bất tận hiện ra trước mắt cô. Rix mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng huyền diệu này. Anh đỡ cô xuống ngựa, vui vẻ giới thiệu “Đồng cỏ của Oryl và…” anh ngừng lời khi nhận ra mình đã làm quá nhiều theo phản xạ.
20 Anh đưa cô trở lại căn nhà gỗ màu trắng. Không gian yên tĩnh kỳ lạ, chỉ có tiếng sóng biển vẫn rì rào mãi không thôi. Từ lúc từ đồng cỏ về, trông anh bẽn lẽn hẳn đi, có lẽ anh đã nhận ra là anh đã để lộ quá nhiều.