1 Tại một thành phố miền Nam tuyết không ngừng rơi, kênh truyền hình nào đó đang phát chương trình buổi tối, có vẻ như đang đến đoạn cao trào, trên sân khấu, Trần Dịch Tấn cất cao giọng hát: “Xin em hãy nói cho anh biết, chúng ta vì sao lại trở thành người dưng? Xin em hãy nói cho anh biết, có điều gì đau đớn hơn sự trầm lặng?.
2 Nhờ những câu chuyện ngồi lê đôi mách của bà con hàng xóm, Tô Mạch biết được tin Cố An Sênh thi đỗ vào trường Tường Long Thất. Trước giờ cô vẫn luôn tin anh là một người thông minh, xưa kia anh học không tốt chẳng qua là vì bản thân anh không muốn.
3 Điều này cũng khó trách. Bình thường ngoài Cố An Sênh và Chu Gia Ngôn ra thì Tô Mạch không chơi với ai trong lớp. Cô có ấn tượng với cô bạn ngồi trước hai bàn này là do sự kiện xảy ra trong buổi kiểm tra tiếng Anh.
4 Trong khi hai người kẻ tung người hứng, Tô Mạch cũng dần bình tĩnh lại, cô ngồi xuống, cố gắng giải thích: “Tớ không có ý gì cả, chẳng qua là lo sắp thi đại học rồi, cậu lại bị phân tâm.
5 Trừ sự kiện ngoài ý muốn kia, hai người không hề có bất cứ cử chỉ thân mật nào, không nắm tay, không một câu “chúc ngủ ngon”, không một câu “tan học tớ đợi cậu”.
6 Vào cửa, Tô Mạch mới hiểu vì sao Cố An Sênh và Hà Huân lại nhìn mình bằng ánh mắt đó. Bởi lẽ, không ai ăn mặc kiểu cách giống hai cô, mọi người đều mặc quần áo bình thường, cùng lắm là trang điểm nhẹ nhàng một chút hoặc thay đổi kiểu tóc.
7 Lúc này ở một gian phòng khác, cũng đang diễn ra sự việc làm chuyển ngoặt cuộc đời của một người. Lập Hạ rất căng thẳng, cảm giác căng thẳng hoàn toàn khác với khi cô biết mình thích Chu Gia Ngôn.
8 Tô Mạch vội vàng đuổi theo Lập Hạ, rất sợ lúc này tâm trạng Lập Hạ không tốt sẽ xảy ra chuyện không hay,Hai người một trước một sau chạy xuống cầu thang, thu hút sự chú ý của mọi người dưới tầng một.
9 Vừa xuống khỏi xe, cô đã trông thấy bóng dáng thân thương của mẹ ở đằng xa. Có vẻ như đã đợi rất lâu, ánh mắt mẹ toát lên sự lo lắng. Tô Mạch khẽ gọi: “Mẹ!”.
10 Kỳ nghỉ hè kết thúc, bốn người cùng nhau tới thành phố B. Sự xuất hiện đồng thời của Tô Mạch và Cố An Sênh ở trường đại học Q thu hút sự chú ý của rất nhiều nữ sinh.
11 Cố An Sênh không thể hiểu nổi vì sao mình lại thốt ra câu nói kia. Anh chỉ biết bản thân vô cùng khó chịu khi thấy một tên con trai lạ hoắc ôm lấy Tô Mạch.
12 Nhận được điện thoại, Lập Hạ hấp tấp chạy tới bệnh viện. Cố An Sênh đã đi theo y tá lấy thuốc, chỉ còn Tô Mạch phờ phạc nằm trên giường bệnh. Lửa giận trong lòng lại bùng lên, Lập Hạ đặt túi hoa quả lên tủ đầu giường, cốc nhẹ vào đầu Tô Mạch: “Cậu có não không thế hả? Giải thích lúc nào chẳng được, sao phải khổ sở giữa trời nắng chang chang như thế? Có phải muốn thể hiện mình rất vô tư, rất vĩ đại hay không? Xem phim với đọc truyện nhiều quá nên nhiễm rồi hả?”.
13 Tần Sở đứng ngoài cửa phòng, bình thản cởi áo khoác rồi tiện tay cầm lấy ly rượu mà nhân viên phục vụ vừa mang vào. Người đàn ông trung niên kia lập tức thay đổi thái độ, tiến lên trước thân thiết chào hỏi: “Hóa ra là bạn của cậu Tần? Tôi đúng là có mắt như mù, nếu sớm biết thì cho dù cả mười cái áo tôi cũng sẵn sàng để cho hai vị tiểu thư đây làm hỏng”.
14 Tránh để Tô Mạch mở miệng ra dọa người, Tần Sở đành phải đưa cô về trước khi dạ tiệc kết thúc. Anh đi đằng trước, cô lững thững theo sau. Tiếng gót giày lộc cộc gõ xuống mặt đường, bước đi loạng choạng không vững.
15 Thực ra, Cố An Sênh không thường xuyên đến mấy chỗ này. Hôm nay chủ động mời chẳng qua là vì đã lâu ba người không tụ tập. Lần đầu tiên hát trước mặt nhiều người, Cố An Sênh có chút không quen, lúc mới cất giọng, tiếng rất nhỏ, sau đó mới to dần lên rồi cuối cùng là dõng dạc và kiên định.
16 Lập Hạ vừa lên máy bay, Cố An Sênh liền gọi điện cho Chu Gia Ngôn, nói cậu ta ra đón cô. Thấy Chu Gia Ngôn im lặng, anh lại nói: “Lập Hạ sang đó tham gia trại hè, cậu ấy không quen ai cả, dù sao cũng là chỗ bạn bè cũ, cậu phải quan tâm tới cậu ấy một chút”.
17 Cùng thời điểm đó, Tần Sở ngồi trong phòng khách chăm chú nghiên cứu giá cổ phiếu. Thấy Tô Mạch thỉnh thoảng liếc nhìn mình như thăm dò, anh bèn buông tờ báo xuống, nheo mắt nhìn cô: “Có chuyện gì?”.
18 Tô Mạch bắt xe buýt đến thẳng quán bar Cánh Buồm. May mà giờ này chưa quá muộn nên cô vẫn lên kịp chuyến cuối cùng. Vừa vào cửa, Tô Mạch đã trông thấy ngay Cố An Sênh mà không cần phải cố gắng tìm kiếm, dường như ánh mắt cô lúc nào cũng dán trên người anh, chưa từng rời xa.
19 Đám người vây xem dần tản ra. Tần Sở dùng hai ngón tay nâng cằm Tô Mạch lên. Hệ thống đèn trong quán bỗng bật sáng, vết thương trên mặt Tô Mạch lộ rõ mồn một.
20 Thế nhưng lúc này, Tô Mạch chợt cảm thấy viền mắt tràn ra dòng chất lỏng nóng hổi. Cô bám lấy cánh tay Tần Sở, cất giọng oán trách: “Nghe anh nói thế, tôi mới cảm thấy mình thật ngu ngốc.