21 Tô Mạch sững người, lúng túng đáp: “Ý định ban đầu của tôi… Tôi thấy anh cả ngày toàn ngồi trong phòng làm việc, không thì cũng ru rú trong xe ô tô, chắc chắn anh rất ít khi vận động, vì thế muốn gọi anh ra ngoài đi dạo cho khoẻ người thôi…”.
22 Rời khỏi đại học B đã là hơn hai giờ chiều, Tần Sở và Tô Mạch đi bộ tới một quán ăn nhỏ gần đó để ăn trưa. Giờ này quán vắng khách, chủ quán niềm nở mời hai người ngồi rồi đưa thực đơn ra.
23 Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Tần Sở tỉnh lại với cái đầu đau như sắp nổ tung. Nhìn vào điện thoại, thấy những ba mươi hai cuộc gọi nhỡ từ trợ lý, đến cuộc thứ ba mươi ba, anh mới chậm chạp nghe máy.
24 Đại học năm thứ tư đến và đi vội vã không đợi chờ ai. Ngày diễn ra lễ tốt nghiệp, Tần Sở xuất hiện ở trường đại học Q trong bộ âu phục sang trọng, thu hút sự chú ý của mọi người.
25 Về tới nhà, Tô Mạch tự động lược bỏ sự kiện công viên trò chơi, chỉ kể với Lập Hạ chuyện bực mình ở lễ tốt nghiệp. Chẳng ngờ nghe xong, Lập Hạ cười như được mùa.
26 Có người cố tình tạo ra khó xử, bầu không khí càng thêm bất hoà. Tô Mạch nghe Bạch Lâm nói xong còn tức giận hơn cả Lập Hạ. Cô là mẹ của Chu Gia Ngôn sao? Chu Gia Ngôn là do cô chăm sóc dạy dỗ sao? Cô tự hào cái quái gì? Cái thời Lập Hạ và Chu Gia Ngôn oai phong một cõi ở trường cấp ba Tường Long Thất, không biết cô còn ở cái xó xỉnh nào!Tô Mạch kích động, vùng khỏi tay Tần Sở.
27 Lúc này, Lập Hạ và Lưu Minh Nghĩa đang ngồi trong xe của Kỷ Vân Chi. Ánh đèn neon vụt qua bên ngoài cửa sổ khiến Lập Hạ chói mắt, giống như tâm trạng của cô lúc này, vô cùng rối bời.
28 Đột nhiên, toàn thân ông Chu run lên. Ông hét lớn: “Phẫu thuật! Lập tức làm phẫu thuật, tôi phải tiếp tục sống!”. Phòng phẫu thuật sáng trưng. Tình hình bên trong diễn biến thế nào, không một ai rõ.
29 Đúng lúc này, Kỷ Vân Chi dẫn theo bạn nhảy đi tới, chen ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Tẩm ngẩm tầm ngầm! Có thể dùng cụm từ này để hình dung về em không nhỉ?”.
30 Kỷ Vân Chi cùng Lập Hạ lên xe buýt về nhà. Đây đã là chuyến cuối cùng, trên xe chỉ còn thưa thớt vài người. Thi thoảng, những chiếc lá ở hàng cây bên lề đường rơi xuống, chạm vào bàn tay đang hơi thò ra ngoài cửa kính của Lập Hạ.
31 Thời gian thử việc kết thúc, Lập Hạ trở thành nhân viên chính thức chưa được bao lâu thì nhận được yêu cầu của sếp, đến phỏng vấn tổng giám đốc Tần Thị.
32 Chiều tối ngày cuối năm, Tần Sở vẫn phải làm việc, Lập Hạ thì dự tiệc Tất niên của tòa soạn, chỉ còn một mình Tô Mạch ở nhà. Cũng may, căn hộ của hai cô khá nhỏ nên không cảm thấy quá hiu quạnh.
33 Sáng hôm sau, Lập Hạ và Tô Mạch cùng nhau đến bệnh viện. Lập Hạ dũng tăm bông chấm nước rồi xoa lên bờ môi khô nẻ của Lưu Minh Nghĩa. Làm đi làm lại nhiều lần, nhưng những mảng da trắng vẫn cứ bong ra.
34 Sắp đến tết Nguyên đán, trường học đã cho sinh viên nghỉ đông. Tô Mạch thỉnh thoảng lại theo Lập Hạ đến bệnh viên thăm Lưu Minh Nghĩa. Bác sĩ nói tình trạng của Lưu Minh Nghĩa đã có tiến triển theo chiều hướng lạc quan, đây đúng là tin tức tốt lành.
35 Đêm đó, Lập Hạ ở lại với bố mẹ Lưu Minh Nghĩa. Cô cũng muốn tranh thủ những phút giây ít ỏi cuối cùng bên người con trai đã dùng cả tính mạng để bảo vệ mình.
36 Đầu xuân, đường phố ngập màu xanh mơn mởn của cây cối, hoa cỏ. Chạng vạng, trong lúc cùng Cố An Sênh đi tản bộ, ngang qua cửa hàng váy cưới, Tô Mạch dừng chân, chỉ vào đôi trai gái trong tấm áp phích khổ lớn và nói: “Sau này kết hôn, tớ cũng muốn một bộ váy đẹp như thế kia !”.
37 Lập Hạ còn nhớ rõ, khi Tần Sở tìm đến cô, đó là một ngày hè nóng nực. Cô vừa nhận được tiền lương ở quán bar liền hí hửng gọi điện cho Tô Mạch để rủ đi ăn khao, nhưng lúc ấy, Tô Mạch đã chạy đến đại học B tìm Hà Huân.
38 Chu Gia Ngôn đến trại giam thăm Bạch Lâm. Mới chỉ qua một thời gian ngắn, cô nữ sinh với nụ cười dịu dàng ngày nào đã không còn nữa. Thay vào đó là mái tóc bù xù, ánh mắt dường như vẩn đục, giọng nói khàn khàn: “Anh còn đến đây làm gì?”.
39 Từ đầu tới cuối, Cố An Sênh vẫn không thể nói rõ tình cảm của mình đối với Tô Mạch là thứ tình cảm gì. Nếu nhất định phải có một đáp án, thì có lẽ chỉ là hai khả năng.
40 Hôn lễ long trọng kia cuối cùng đã kết thúc một cách “ồn ào”. Không phải vì quá lãng mạn, hay có người đào hôn, mà là chú rể té xỉu trước mặt quan khách.