1 “Chúc mừng cô Hạ tiểu thư cô đã có thai được tám tuần rồi!” Bác sỹ nữ tuổi khoảng năm mươi lộ ra nụ cười yêu thương nói. Trên mặt Hạ Vũ Tình căng thẳng lên, tái nhợt đi! Tại sao lại mang thai, không phải anh đã dùng biện pháp tốt sao! “Bác sỹ, tôi không muốn đứa con này, được không?” Hạ Vũ Tình nhịn chua xót xuống lòng, khổ sở hỏi.
2 Thang Duy Thạc nhìn quần áo sau đó lại nhìn cô một chút. Khuôn mặt tinh xảo như tranh kia, tóc dài xõa ra phía sau, khiến cả người cô vô cùng quyến rũ.
3 Hạ Vũ Tình không lập tức nhận lấy, chỉ lưu luyến nhìn mặt anh, cầu xin lần nữa nói: “Duy Thạc, anh có thể suy nghĩ thêm không! Dù sao chúng ta cũng đã nhiều năm như thế, chẳng lẽ anh không hề thích em một chút nào sao?Em không cần danh phận, chỉ mong có thể ở cạnh anh! Chỉ cần, chỉ cần thỉnh thoảng, anh có thể lại đây thăm em là được rồi, em sẽ không gây thêm rắc rối cho anh!” Vừa nói xong, Hạ Vũ Tình quỳ rạp xuống bên chân anh, nắm lấy bàn tay to của anh khẩn cầu.
4 Lời của cô rất ít, luôn mang theo nụ cười thật dịu dàng. Cô đúng là đã đem công việc tình nhân này, làm đến vô cùng nhuần nhuyễn. A, đương nhiên cũng bao gồm việc cô rất biết tiêu tiền, hàng tháng hắn đều để thư ký của mình gửi một khoản tiền cho cô, cô cũng tiêu sạch rất nhanh.
5 Hạ mẹ vừa thấy cô vào, sắc mặt trở nên cực kỳ phẫn nộ. “Cút, ai cho cô vào!”“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, là con đến thăm mẹ, còn có em trai em gái!” Hạ Vũ Tình đứng trước cửa, không dám tiến vào nửa bước, rất sợ làm mẹ giận đến thân thể không tốt.
6 Hạ Vũ Tình mang theo vài món đồ cũ ra khỏi nhà trọ, nước mắt đọng trong mắt làm tầm nhìn của cô mơ hồ. Cô không oán, cô không thể oán hận mẹ mình. Chỉ trách, vì sao ông trời lại an bài số phận nhà họ thê thảm như thế.
7 Vũ Tình nặng nề xách đồ, chẳng có mục đích đi trên đường cái. Linh hồn của cô như bị rút đi, thân thể lảo đảo căn bản không chú ý đến những chiếc xe đi lại.
8 Vẻ mặt u sầu, Vũ Tình đi ra từ trong phòng tắm, khi chạm đến thân người cao lớn lúc trước, trong nháy mắt trái tim nhảy lên. Hai mắt vốn đã sưng đỏ, lại hiện ra hơi nước.
9 Khi anh vừa mới đặt tay lên khóa cửa, Vũ Tình lại nhào đến lưng anh lần nữa. Cô ình một cơ hội, cô thật không thể chịu đựng được sự thật anh sắp thành em rể của cô.
10 Sau khi phát tiết xong, hắn buồn bực thở dốc trên người cô. Đáng chết, hắn lại không khống chế được mình lần nữa. Không thể phủ nhận hắn rất thích thân thể cô, bất kể bọn họ đã hoan ái bao nhiêu lần, cô vẫn khít chặt như lần đầu tiên, khiến hắn thoải mái không dứt!Nhưng sự yêu thích của hắn với cô cũng chỉ giữ lại ở trên giường, không hơn.
11 Mấy ngày qua không muốn ăn uống, khiến thân thể cô vốn gầy yếu lại càng lảo đảo sắp ngã. Bảy rưỡi sáng, cô bày bữa ăn sáng trên bàn đúng giờ. Mà người mặc âu phục Ý màu xanh đậm, đi từ phòng ngủ ra phòng ăn.
12 Gương mặt Thang Duy Thạc lại lạnh vài phần, tóm lấy cánh tay cô, đôi mắt sắc bén như chim ưng như muốn nhìn thấu cô. “Em không chú ý? Em bận à? Tiểu thư, tôi hỏi em, hàng ngày em bận việc gì ở nhà? Nếu tôi nhớ không lầm, công việc của em chỉ có buổi tối, là ở trên giường~” Tay hắn lại tăng lực thêm vài phần.
13 Vũ Tình chớp mắt nhìn tờ hóa đơn hai nghìn rơi vào tay mình, lấy tay gạt đi nước mắt trên mặt, cố nén đau đớn truyền đến từ hạ thể, khó khăn đứng dậy mặc quần áo lại!Đối mặt với tất cả, quá khứ cũng sẽ đi qua!Một lòng say mê chân tình với anh cũng không thể giữ anh lại, thân thể lại không cách nào buộc được anh.
14 “Duy Thạc, con không phải của anh, là của em và người khác!” Vũ Tình ngồi trong xe hắn, không ngại vấy bẩn lên mình, chỉ vì muốn giữ lại đứa con trong bụng!Giữ cằm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, để cô không thể không đối mặt với mình.
15 Edit phudunggia“Tôi đánh anh thì sao, Thang Duy Thạc, ngay cả súc sinh anh cũng không bằng, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng anh lại nhiều lần, giết ba đứa con của mình!” Vũ Tình khinh bỉ nhìn hắn, kiên định thét to với hắn.
16 “Người phụ nữ này sao lại thế này? Nhanh nằm đi? Tôi cũng không muốn có thêm rắc rối đâu, nhanh lên, vài phút là xong thôi!”Nữ bác sỹ và vài y tá thô bạo ấn Vũ Tình xuống bàn……Vũ Tình với khuôn mặt đẫm nước mắt đi ra từ trong phòng giải phẫu, ôm nỗi hận nhìn chằm chằm người đứng trước cửa với vẻ mặt ‘Lo lắng’! Thang Duy ThạcNhìn thấy dáng vẻ Vũ Tình lảo đảo sắp ngã, âm thầm thở phào nhẹ nhõm! “Cô đang ở đâu, tôi đưa cô về!”“Không cần anh giả vờ tốt bụng, tôi có thể tự đi!” Vũ Tình vòng qua hắn, đi thẳng về phía trước……Có lẽ là không chú ý đến dưới chân, bỗng chật vật bổ nhào xuống,Thang Duy Thạc ôm lấy cô, đi vào trong thang máy!“Anh thả tôi xuống, hành động này chỉ làm điều thừa thôi!” Vũ Tình lạnh lùng nói, sau đó cố gắng thoát khỏi cái ôm của hắn!Thang Duy Thạc nhìn cánh tay trống trơn, từ từ buông ra.
17 Thời gian cực nhanh, chỉ chớp mắt đã qua bốn năm. Một em bé trắng hồng, đứng ở đường cạnh cửa hàng nhỏ. Có lẽ là chơi quá tập trung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tầng mỏng mồ hôi, vài sợi tóc dán lên trán ẩm ướt.
18 Edit phudunggiaVũ Tình nhìn thoáng qua người trẻ tuổi có dáng vẻ lưu manh đứng trước cửa. Không dừng lại lâu, sau đó lại chuyển tầm mắt đến người khách quen “Nơi của chị có khách không mời mà đến, hôm nay không thể nói chuyện lâu với em được rồi.
19 Nhạc Nhạc từ cửa nhòm ra ngoài, nhìn thấy ba người xấu kia chạy rồi, mới đẩy cửa, hai chân ngăn ngắn chạy đến chỗ mẹ. “Mẹ, mẹ thật dũng cảm!”“Nhạc Nhạc cũng rấtdũng cảm!” Vũ Tình cười khổ ngồi xuống ghế, lúc này cô mới cảm thấy bị dọa đến run cả người……“Ui, nơi này bị phá thành như vậy, đáng ghét, người ta phải đi từ xa đến lại gặp được cảnh này!” Ngôi sao A Đại mới nổi quấn lấy người đàn ông mặc âu phục đen, môi đỏ mọng chu lên oán giận nói.
20 Một tiếng này không làm Vũ Tình phản ứng, ngược lại còn đưa đến ánh mắt kỳ quái của A Đại! Cô nhìn Duy Thạc mặt lạnh đến mất hứng, lại nhìn người phụ nữ sửa móng tay ình.