101 Edit: nhuquynh91Thang Duy Thạc ôm chặt lấy cô, thân thể nóng bỏng của hắn kề sát sau lưng cô “Anh không muốn em đi, chẳng lẽ ngay cả con mình em cũng không cần sao?”Giọng nói của hắn mang theo cuồng vọng, cuồng vọng mang theo cả nhớ nhung và khát vọng!Giờ khác này hắn mới cảm thấy được là bản thân mình vô cùng luyến tiếc nếu cô rời đi, thậm chí cô chưa đi mà đã cảm thấy nhớ!Cô không đẩy hắn ra, hai mắt khép hờ cảm nhận sự thân mật trong chốc lát này.
102 Edit: nhuquynh91“Quản lí Đỗ, chị tìm em có chuyện gì sao?” Hạ Vũ Tình đang ngồi trong phòng quản lí hỏi. “Đã chuẩn bị tốt hết cả rồi chứ? Còn bảo bối của em đã tìm được người chăm sóc chưa? Em đi rồi, con gái chắc phải là nhớ em lắm!” Quản lí Đỗ cùng Vũ Tình ngồi tán gẫu việc nhà, trong lời nói tràn ngập sự quan tâm.
103 Edit: nhuquynh91Tiệc tối hôm nay là do công ty giải trí ‘Kim Thuẫn’tổ chức kỉ niệm mười năm thành lập, mà bên cạnh đó còn có siêu sao Tiểu Điềm Điềm tham dự, nên bữa tiệc hôm nay là chỉ dành cho những vị khách quan trọng nhất!Mà Thang Duy Thạc được đích thân ông chủ của ‘Kim Thuẫn’mời nên không thể không đến được!Lúc Thang Duy Thạc đến làm cho cả căn phòng một trận xôn xao! Nguyên nhân của trận xôn xao này vì Thang Duy Thạc là một người vô cùng đẹp trai, bên cạnh đó lại là một thương gia vô cùng thành đạt! Hơn nữa, hắn còn là một người đàn ông độc thân được rất nhiều phụ nữ theo đuổi muốn được hắn chọn mình làm vợ!Trận xôn xao này còn chưa kết thúc, một người khác vừa bước vào lại khiến cho cả căn phòng càng trở nên ồn ào hơn!Hàn Mặc Vũ mang theo bạn gái xuất hiện nhưng vẫn khiến cho âm thanh không giảm đi chút nào.
104 Edit: nhuquynh91Đôi mắt như mắt chim ưng bắn thẳng vào mắt cô, Vũ Tình vô thức nhắm mắt lại, xoay người đi!Hắn làm sao lại ở đây? Làm sao lại khéo như vậy, thì ra bọn họ cùng tham dự một buổi tiệc tối!Cảm thấy người bên cạnh mình có chút thay đổi, Tạ Uy quan tâm hỏi “Làm sao vậy, vẫn còn căng thẳng sao? Đừng sợ, có tôi ở đây rồi!”Vũ Tình chỉ xấu hổ cười khổ, cũng chẳng nói lại cái gì! Ánh mắt vẫn dính chặt trên mặt Thang Duy Thạc, sắc mặt càng lúc càng khó coi! Tay đang cầm ly rượu đã bắt đầu run run.
105 Sau khi Vũ Tình được nữ cảnh sát kiểm tra rồi, đi ra từ trong phòng!Thang Duy Thạc đứng dậy kéo lấy cô, dùng sức nắm cổ tay cô. Hắn nhích tới gần tai cô, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Hạ Vũ Tình cô có phải tức giận quá mức như thế không, cô lại dám báo cảnh sát bắt tôi lại?”“Lúc trước tôi đã nói với cô, cô không thể gặp mặt tôi! Tôi đã cảnh cáo cô, là cô quá cuồng vọng tự đại, là cô cố tình phạm vào!” Vũ Tình lộ ra một tia đắc ý, chỉ khiến hắn nhìn thấy hả hê.
106 Không biết qua bao lâu, khổ hình tàn nhẫn cuối cùng cũng chấm dứt!Lúc này Vũ Tình ngay cả sức lực để khóc cũng không có, càng miễn bàn đến đánh hắn mắng hắn !Thang Duy Thạc mặc áo chỉnh tề một thân nhẹ nhàng khoan khoái, khóe miệng gợi lên nụ cười đắc ý nhìn người phụ nữ nằm trên giường vẫn không nhúc nhích!Khóe miệng Vũ Tình, phía dưới, còn có các góc thân thể, nơi nơi đều in sâu ấn tím và vết máu ứ.
107 Edit: nhuquynh91Nhìn bả vai của cô không ngừng run run, Má Vương tiếp tục khuyên bảo: “Tiểu thư, có câu này thật ra tôi không nên nói, nhưng tôi nhìn thấy cô và con của mình, tôi cũng rất lo lắng! Một người đàn ông, chỉ cần người phụ nữ làm nũng với anh ta, nhất định anh ta sẽ không trốn khỏi lòng bàn tay của cô đâu! Sao cô không tranh thủ mà bắt chước các con của mình đó!”Thật ra, không phải là bà muốn nói tốt cho cậu chủ của mình, mà nếu mẹ của Nhạc Nhạc dịu dàng một chút, biết cùng cậu ấy làm nũng, căn bản sẽ không thảm như vậy!Luôn ngoan cố, luôn cứng rắng như vậy đương nhiên sẽ bị tổn thương! Người phụ nữ dù có ngoan cô đến đâu cũng không thể đánh lại người đàn ông, nhu có thể khắc cương, tại sao lại không biết đạo lý này chứ!Thật ra đối phó với đàn ông có rất nhiều cách, chỉ có những người phụ nữ ngu ngốc mới chọn cứng đối cứng!Vũ Tình nhẹ nhàng cười với Má Vương, mệt mỏi nói: “Má Vương, tôi muốn nghỉ ngơi một chút!”Má Vương đương nhiên hiểu ý của cô, thở dài, ra khỏi phòng!********************************Trong văn phòng, Thang Duy Thạc buồn bực đập mạnh tay xuống bàn, vò rối mái tóc của mình!Dáng vẻ đáng thương của người phụ nữ kia không ngừng hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn không thể nào mà chuyên tâm vào công việc! Nhìn đống giấy tờ trên bàn, hắn chỉ cảm thấy một chữ ‘phiền’.
108 Edit: nhuquynh91Luật sư nhìn thấy sự tức giận giống như sư tử của ông chủ, thầm lắc đầu. Thang Duy Thạc đương nhiên không thấy được hành động lắc đầu của luật sư, thở dài một hơi nói: “Tôi đúng là đã sai rồi ?” Tuy rằng giọng nói mang theo chút nghi vấn, nhưng câu nói lại giống như đã khẳng định.
109 Edit: nhuquynh91. Thang Duy Thạc chở bọn trẻ đi vào lối vào nhà trọ cú, dừng xe lại, mở cửa ôm con gái cùng con trai của mình ra ngoài. Nhạc Nhạc nhìn thấy cảnh vật xung quanh lập tức biết được đây là nơi nào!Tiểu Bác nhận ra sau, từ từ nói: “Đây là nhà của dì mà!”“Đúng thế, đúng thế, nhà của tao!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc tràn đầy sự hưng phấn!Không cần chờ papa, nó liền hướng tới cầu thang mà chạy.
110 Edit: nhuquynh91. Giống như vừa hôn Nhạc Nhạc lúc nãy, Vũ Tình cũng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bác một cái!Trong nháy mắt, nước mắt bị Tiểu Bác cố đè nén trong mắt nãy giờ rốt cuộc không khống chế được đã rơi xuống!Tuy rằng chỉ là vài giọt, nhưng cũng đã đủ để cho thấy nó đối với dì là vô cùng yêu mến cùng nhớ nhung!Vũ Tình nhìn Tiểu Bác bằng ánh mắt dịu dàng của một người mẹ, lòng cô không ngừng run lên “Tiểu Bác, đừng khóc!”“Dì……” Được dì dịu dàng an ủi, làm cho nó có chút ngượng ngùng nhào vào người cô!Cảm xúc mãnh liệt này đánh thẳng vào sâu trong lòng cô, không cần nhiều lời, cô có thể cảm thấy được một cách rõ ràng Tiểu Bác đối với mình là ỷ lại cùng yêu thích!Sau khi cùng Tiểu Bác thân mật xong, Vũ Tình mới đè nén lại kích động mà buông thân thể nhỏ bé ra!Thân thể cô truyền đến những trận đau đớn, khiến cô không thể nào ôm lấy hai thân thể nhỏ bé kia được! Tay Vũ Tình run run lau nước mắt :”Bảo bối, hai đứa vào bên trong chơi đi!”Nhạc Nhạc cùng Tiểu Bác quả nhiên chỉ là những đứa trẻ, khóc mau, cười cũng mau! Hai đứa nhỏ nắm tay nhau, chạy vào phòng trong mà chơi đùa!Lúc này, biểu tình của Vũ Tình cũng đã biến đổi, vẻ mặt cô lúc này là tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm vào người đứng bên cạnh “Nơi này không chào đón anh, cứ để các con ở đây chơi vài ngày, anh có thể đi rồi!”Thanh âm của cô rất lạnh, loại thanh âm này đủ để làm cho người khác rét run, tuyệt không cho hắn chút cơ hội nào! Nói xong cô quay mặt đi chỗ khác, nếu có khả năng, cô thậm chí một câu cũng không muốn nói chuyện với hắn!Biểu tình lạnh như băng của cô khiến lòng hắn rối bời không thôi.
111 Edit: nhuquynh91Vũ Tình tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn tay mình…. Cô bất đắc dĩ chỉ có thể kháng nghị bằng cách im lặng, bất kể cô có đuổi như thế nào thì hắn vẫn không chịu đi!Bỗng trong đầu cô xẹt qua một ý nghĩ, vươn cánh tay dài mảnh khảnh cầm lấy điện thoại ở đầu giường….
112 Edit: nhuquynh91“Dì, Tiểu Bác không muốn dì rời đi, không muốn xa dì!” Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt cùng khát vọng nhìn cô. Cô gục đầu xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, trong đôi mắt đã tràn ngập nước, rốt cuộc không thể kiềm chế được mà chảy xuống!Vũ Tình run run đưa hai tay ôm lấy Tiểu Bác, vùi mặt vào cơ thể nhỏ bé của nó, dùng sức hấp thụ hương vị của tiểu bảo bối!Tiếng khóc của đứa nhỏ đánh thật sâu vào lòng cô, khiến cô khó có thể thở được “Tiểu Bác, Tiểu Bác, con phải ngoan ngoãn, được không? Con là bảo bối tuyệt nhất, là bảo bối tuyệt nhất của dì!” Vũ Tình nghẹn ngào nói, trong lòng vô cùng khó chịu.
113 Edit: nhuquynh91Vũ Tình nhìn hắn xin lỗi, tiếp theo lập tức hướng hắn cầu cứu: “Duy Á, tôi muốn tìm anh ta, nhưng nhân viên lễ tân không cho tôi lên!”“Tìm anh trai tôi sao, Tình Tình, tôi cuối cùng cũng biết được anh trai của tôi hai ngày nay vì sao khó chịu như vậy!” Thang Duy Á nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười thật tươi.
114 “Vũ Tình, mẹ muốn nói với con……” Bà Hạ lại mở miệng một lần nữa, đi kéo tay con gái!Vũ Tình né tránh, cúi đầu nói: “Mẹ, mẹ đi chăm sóc em gái đi, nơi này con không sao!”Bà Hạ sao nhìn không ra né tránh của cô, nhưng bà vẫn cầu xin nói: “Vũ Tình, con đưa đứa con này cho em gái con được không? Con có hai đứa, đưa cho em gái con một được không?”Trong lòng sớm đã biết mẹ muốn nói gì, nhưng nghe thấy lời này, Vũ Tình vẫn tức giận đến rơi nước mắt, trong lòng vô cùng khổ sở.
115 Bà Hạ ôm bé trai đi, lập tức lại khôi phục hình tượng người bẹ lạnh băng!“Thăm con cái gì? Đó là em gái cô sinh, cô thăm cái gì?”“Mẹ?” Vũ Tình không thể tin được lí do mẹ thoái thác, sao bà có thể nói thế?“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ như cô! Cô cút ra ngoài cho tôi, về sau đừng có đến đây làm trò nữa!” Bà Hạ dùng sức điên cuồng đẩy Vũ Tình ra ngoài!“Mẹ, không phải mẹ đã nói sẽ cho con thăm con ư? Sao giờ lại thay đổi?” Vũ Tình ôm Nhạc Nhạc trong tã lót, khóc lóc dùng sức lắc đầu!“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì, cô đi ra ngoài cho tôi!” Bà Hạ hoàn toàn không thừa nhận, không một chút trốn tránh và áy náy!“Không……” Vũ Tình đứng kiên định, chỉ không chịu rời đi! Cô dùng ánh mắt khó hiểu, mờ mịt, thương tâm muốn chết nhìn mẹ.
116 Vũ Tình đi đến sô pha, Tiểu Bác lập tức đề phòng chạy đi!Cười chua xót, xem ra cô đã làm hai đứa bé đau lòng!Dọn đồ ăn ngon lên bàn. Đi đến phòng khách, nhẹ giọng nói với bọn họ: “Đồ ăn đều chuẩn bị xong, có thể ăn cơm!”Sự xuất hiện của cô, khiến hai bảo bối vốn cười hì hì, trong nháy mắt mất đi tiếng cười!Thang Duy Thạc nói với hai con: “Các bảo bối, chúng ta nên đi ăn cơm!”Hai bảo bối nghe lời chạy đi ăn, Tiểu Bác có vẻ hiếu động, vặn vẹo thân thể nhỏ, ngồi lên ghế dựa! Mà Nhạc Nhạc ngoan ngoãn đứng một bên, chờ ba đến bế!Không biết Thang Duy Thạc là cố ý coi Vũ Tình như nữ giúp việc, hay muốn cho cô có cơ hội gần con, hắn tránh ánh mắt chờ đợi của con gái, ngồi xuống ghế bắt đầu ăn cơm.
117 Hắn ra lệnh, Vũ Tình cũng chẳng thèm giải thích! ”Được rồi, em đưa cơm trưa cho anh!”Trên có chính sách, dưới có đối sách!Rõ ràng là không thể nào hoàn thành nhiệm vụ, cô đương nhiên phải đổi phương pháp hoàn thành!Cửa hàng cách nhà ở không xa, mua một phần cơm hộp! Những thứ kia có hương vị thật không tồi, nhiều năm trước cô đều ăn ở đó!Hai ngày trước đi ra mua đồ ăn, cô bất ngờ phát hiện vợ chồng ông chủ nhà này, lại bán đồ ăn ở đó!“Cô à, nhiều năm không gặp đó, cô cũng không thay đổi nhiều, vẫn đẹp như thế!” Bà chủ thân thiện chào hỏi.
118 Nhìn thấy con có động tác hiểu biết, cho dù có đang tức giận cũng không có cách nào lộ ra. ”Tiểu Bác ngoan, papa không tức giận!” Đi giầy con đưa qua, nhẹ nhàng vỗ gương mặt kháu khỉnh.