21 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Chuyện phát sinh lần này không có dấu hiệu gì báo trước. Khi Công Lương Phi Tuân ngồi tại chính sảnh xem văn thư thì một tùy tùng quỳ gối khóc không thành tiếng.
22 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Cao thấp toàn đội lập tức dốc lực lượng vì Tùng Minh Liêm đi thỉnh danh y trong Huyền Nhân.
Công Lương Phi Tuân tự mình đi Vương phủ, Mộ Dung Định Trinh biết được tình thế lập tức viết một phong thư để Công Lương Phi Tuân mang đến ngự y viện.
23 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Thành nam Huyền Nhân, Yến Độ hạng, trời đêm canh bốn yên tĩnh chỉ có tiếng gió.
Thời điểm Công Lương Phi Tuân mang theo đội thiết kỵ trong bóng đêm trên đường đến, phòng ngủ Tiết Thừa Viễn cũng chuẩn bị tắt đèn.
24 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Làm thế nào để thỉnh đại phu đến quý phủ trị bệnh cứu người?
Ở Huyền Nhân, bình thường đều là cổ kiệu nâng đến nâng đi, tất cung tất kính sợ có điều chi sơ sót.
25 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Y thuật của Tiết Thừa Viễn quả thật không làm cho Công Lương Phi Tuân thất vọng.
Trời vừa ửng sáng, qua trị liệu của Tiết Thừa Viễn, thương thế Tùng Minh Liêm chuyển biến tốt thập phần rõ ràng.
26 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Phúc Toàn ở lại “xào xạc” quán mấy ngày, Tiết Thừa Viễn mỗi ngày đều đúng hạn tới chẩn bệnh cho Tùng Minh Liêm.
Nhưng Công Lương Phi Tuân lại không lộ diện, Tiết Thừa Viễn có chút khó hiểu, lấy tính tình của Công Lương Phi Tuân như thế nào lại lãng phí cơ hội khi dễ mình.
27 Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~
~Tiết Thừa Viễn đến hội quán Nguyên Tây, lên lầu hai, vừa đẩy cửa lại thấy một màn không tưởng được.
“Thế chất, ngươi đã đến rồi, mau tới gặp qua Công Lương đại nhân”.
28 Edit: Dạ Nguyệt
Lại nói, những dược liệu mà Phúc Toàn viết ra ngày đó ở tại Huyền Nhân này vẫn là khó tìm.
Nhất là loại thảo dược tên “la hiệp hoa thảo”, nghe nói đây là một loại hoa cỏ xinh đẹp có dược tính được dùng làm dược liệu, điều kiện sinh trưởng thích hợp nhất là sâu trong núi ở Nguyên Tây, ở Kiền Huy rất hiếm.
29 Edit: Dạ Nguyệt
Nói thật, gần đây Công Lương Phi Tuân cũng không biết chính mình làm sao.
Từ ngày rời kinh làm nhiệm vụ, trên đường đi mở mắt nhắm mắt đều là thân ảnh người kia.
30 Edit: Dạ Nguyệt
“Như thế nào lại cười vui vẻ như vậy?” Phía sau truyền đến thanh âm Tiết Thừa Viễn.
“Công tử” Phúc Toàn quay đầu cười, cười đến không thể tiếp khí, phẫn nộ vài ngày trước đó liền như bị trò đùa lần này hóa thành hư không.
31 Edit: Dạ Nguyệt
Trong hộp là cái gì? Nguyên Thành Học, không phải ngươi biết rõ còn cố hỏi?
Công Lương Phi Tuân nhìn thoáng qua Phúc Toàn đứng phía sau Tiết Thừa Viễn, cười nói: “Đây là ngày đó tiểu đồng của Nguyên thần y viết ra, không đúng sao?”
Đúng vậy, Phúc Toàn có viết là ‘la hiệp hoa thảo’, vạn vạn không phải vật cực độc ‘la già hoa thảo’ này.
32 Edit: Dạ Nguyệt
Trong rượu này có độc…? Công Lương Phi Tuân gian nan chống thân mình, tối nay thật đúng là bất ngờ.
“Công Lương đại nhân, rượu này uống có được không?”
Tiết Thừa Viễn không hề nhìn hắn, chỉ là lại uống một ngụm rượu, thản nhiên hỏi.
33 Edit: Dạ Nguyệt
Một đêm này lại ngẫu nhiên xảy ra một chuyện. Trong thành Huyền Nhân, ba sứ thần phụng mệnh từ Cổ Duy quốc đến cầu thân Tuệ Trinh công chúa bị giết trong dịch quán.
34 Trở lại quán trọ Lâm Đào, nghỉ ngơi nửa ngày Công Lương Phi Tuân mới dần hồi phục lại. Tùng Minh Thành không yên lòng, đi mời đại phu tới, đại phu nói mạch tượng đều bình thường, có lẽ chỉ là bị nhiễm phong hàn.
35 Đại quân vượt qua núi Yến Kính liền ngày đêm hướng Phương Ninh đi tới.
Mấy ngày sau, dưới mây đen kín trời, thành Phương Ninh cuối cùng cũng dần hiện ra trước mắt.
36 “Cút!”
Vừa đi đến phía cửa phòng ngủ đã liền nghe thấy tiếng gầm giận dữ, gã sai vặt bị ngã ra ngoài, đồng thời chén thuốc cũng bị ném ra.
“Đại… Đại nhân…”
Gã sai vặt ngã ra, đúng lúc đụng phải Tiết Thừa Viễn vừa đi vào, thấy quan phục bắt mắt lập tức trở người quỳ rạp xuống, run rẩy hành lễ.
37 “Phi Tuân! Đừng như vậy!”
Tùy Hành Khiêm thật sự là không nhìn được nữa, đè người Công Lương Phi Tuân xuống, khuyên nhủ.
“Cút ra ngoài!”
Nhưng Công Lương Phi Tuân vẫn gào thét không ngừng, điên cuồng không cho Tiết Thừa Viễn đụng vào vết thương của hắn.
38 Người hầu bên cạnh nghe y đột nhiên hô lên thế liền lập tức ra ngoài xem xét, nhưng khi mở cửa ra, phía bên ngoài không một bóng người.
Gã người hầu khẽ nhíu mày, trong lòng bất giác có chút sợ hãi.
39 Người đến lúc sắp chết, trong khoảng thời gian cuối cùng, hẳn là bỏ thể bỏ qua mọi chuyện cũ?
Đối với Công Lương Phi Tuân, câu trả lời là… không thể nào!
Suốt buổi sáng hôm sau, Công Lương Phi Tuân giao lại ấn soái của Tùy Hành Khiêm, dặn dò những chuyện liên quan, chuyển cuộc chiến với Nguyên Tây cho Tùy Hành Khiêm lãnh đạo.
40 Muốn thuốc độc mạnh nhất? Quá dễ!
Chưa tới hai canh giờ sau, Tiết Thừa Viễn bưng một khay gỗ trở lại, bên trên khay gỗ là ấm thuốc vừa mới sắc xong.