1
Gia Cát tiên sinh đôi khi có những quyết định khiến người khó hiểu.
Tỷ như lần này, ngài giao cho Vô Tình đi bảo tiêu. Những người không hiểu chuyện giang hồ chắc chắn không bao giờ muốn mượn một người tàn phế đi bảo tiêu.
2 Sạn đạo (*) trước mắt Vô Tình và Lãnh Huyết vô cùng nhỏ hẹp, hai bên là vách núi cao dựng đứng. Khi đi vào con đường này, bất giác cả Vô Tình và Lãnh Huyết đều như cung đã căng dây, trực chỉ mục tiêu nhắm bắn, thật sự rất căng thẳng.
3
“Tốt nhất là các ngươi nên tin vào những gì đại bổ đầu vừa nói, kẻo đến lúc chết vẫn chưa biết tại sao mình chết. ”
Câu này là do chính miệng xú bà bà nói ra.
4
Thời gian như ngừng trôi.
Cuối cùng phe hắc y nhân cũng xuất thủ trước.
Bên tả Vô Tình, kiếm quang bổ tới như điện quang hoả thạch. Bên hữu, cang khí như đao, trảo pháp trọng trọng như núi chụp lên đầu y, tên này thái dương huyệt nhô cao, hắn nhất định là một cao thủ nội công.
5
Tuyết y phiêu phiêu.
Tay trái của Vô Tình run lên nhè nhẹ theo từng lay động của cây lá trong màn đêm u tĩnh. Đó là cánh tay bị thương của y, là cánh tay đang siết chặt một cái thoi bạc, cũng chính là cánh tay đang nắm giữ sinh mệnh y.
6
A Tâm! Mau trút bỏ y phục của Đại bổ đầu.
Tên sai nhân mập lùn tỏ ra hăm hở:
_ Ân, chủ nhân!
Hắn đang chuẩn bị ra tay thì tên sai nhân cao gầy lên tiếng ngăn lại:
_ Đừng!
_ Có chuyện gì, A Phúc?
Xú lão bà hắng giọng hỏi.
7
Đáng tiếc, ngươi vui mừng quá sớm rồi!
Lãnh Huyết lạnh lùng nhìn xú lão bà, nhãn thần tuyệt không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Xú lão bà siết chặt thiết trượng trong tay, cái đầu khảm bạc của nó miết xuống những mảnh ván của cây mộc kiều, phát ra tiếng ken két.
8
Đó là một thanh kiếm rất đặc biệt.
Nó được làm từ loại vật liệu lấy từ Phù Tang Tây Tạng, dù rất nhẹ nhưng lại chịu được sức nặng trăm cân, mỏng hơn cả sợi tơ, và sắc bén tới mức chưa biết chừng có thể cắt cả vầng trăng trên kia ra làm hai mảnh.
9
Dưới tay Vô Tình, cỏ bị cào cấu tan nát.
Lưỡi hắn vẫn tiếp tục liếm loạn trên người y không ngừng nghỉ, càng lúc càng lùi sâu xuống phía dưới.
10
Mưa thu lất phất.
Lãnh Huyết nằm bất động trong lòng Vô Tình.
Tiểu điếm hiện ra trước mắt hai người trông giống một chuồng thú hơn là nơi con người có thể nghỉ chân.
11
Vô Tình và Lãnh Huyết vẫn đang trong cảnh môi kề môi.
Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở.
Tên tiểu nhị đứng đằng sau cánh cửa, nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, hắn đỏ bừng mặt rối rít xin lỗi rồi lảng đi.