1 Gã đàn ông kết hôn.
Tắt đèn, động phòng cũng đã xong, tuy gã cảm thấy rất mệt mỏi nhưng vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ.
Gã chẳng làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào một điểm trên trần nhà.
2 Thành Chu chưa bao giờ biết được mình sẽ may mắn như thế!
Chỉ sau ba năm làm việc mà hắn đã được phái sang nước ngoài công tác!
Thành Chu không khỏi lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt.
3 Hai tuần lễ sau, hộ chiếu đã được cấp, vé máy bay cũng đã mua, nhưng Thành Chu vẫn chèo kéo cho tới ngày sắp đi Nhật Bản mới gọi điện thoại báo cho mẹ biết chuyện hắn sẽ ra nước ngoài trong một thời gian ngắn.
4 “Hô ── hô ──” Gió khuya lạnh lẽo đến từ ngọn núi phía xa như cười nhạo sự dũng cảm của Thành Chu mà liên tục đảo quanh người hắn trêu chọc, mồ hôi trên người Thành Chu cứ thế bị thổi khô hết.
5 Lại tiếp tục với tiếng Trung: “Đêm nay anh sẽ ân cần mà dạy dỗ chú mày một trận! Dạy cách ứng xử cho đàng hoàng, miễn cho sau này chú mày lớn lên sẽ không trở thành biến thái hay sát nhân cuồng gì đó.
6 Hôm ấy, hội nghị giao lưu của tập đoàn AHS tạm thời gián đoạn, ba mươi hai vị đại biểu tinh anh đồng hành cùng Thành Chu và cảnh sát địa phương triển khai tìm kiếm tung tích của nhóc con mất tích trong núi.
7 “Phụt!” Hai mảnh lạnh lẽo bắn trúng cổ Thành Chu.
“Oa a a!” Thành Chu nhảy dựng, kêu to.
Vừa quay đầu thì thấy một dáng người nho nhỏ tiến vào trong công trình đang dán giấy niêm phong.
8 Nanzan bàn bạc cùng một cảnh sát trực đêm, cân nhắc việc ăn uống, nghỉ ngơi của nhóc nhỏ rồi cùng Suzuki đưa nhóc và Thành Chu trở lại khuôn viên biệt thự Yama Ongaky.
9 “Dù thế nào đi nữa, nếu chưa điều tra được lai lịch thằng nhỏ trước thì cũng không thể để nó ở chung với kẻ tình nghi được. ” Nanzan đề nghị.
“Chúng ta cũng cần phải điều tra một chút về đứa nhỏ nữa.
10 Rèm cửa sổ dày bị thổi tung, những mắc cài rèm cửa bị thổi tạt qua hai bên.
Mưa rơi ngoài cửa, đậu lên tấm kính trong suốt, chậm rãi trượt xuống vẽ nên những lằn nước ngoằn ngoèo.
11 Đó là trợ lý Shumei của Gawakyo Wasai cùng một người đàn ông lạ.
Dường như bọn họ đang nhỏ giọng tranh cãi về điều gì đó.
Bọn họ đang nói gì thế nhỉ? Hắn ôm cột cổng, lặng lẽ ló đầu ra ngoài.
12 Sau khi hai người kia ra về, rồi tới buổi trưa, Thành Chu xem TV mới biết được lý do vì sao Nanzan lại tới chỗ hắn.
Đoán mò qua phụ đề trên màn hình, hắn lơ mơ biết được rằng trên núi Ontake đã xảy ra thêm một vụ án mạng nữa.
13 “Bản tin trong ngày: phát hiện thi thể một người đàn ông tại một nhà vệ sinh công cộng gần núi Ontake trưa ngày 30 tháng 10.
Chiều cao khoảng 1m72, cân nặng khoảng 55kg, tuổi khoảng từ 45 đến 50, đầu hói.
14 Shumei đi tới trước mặt hai vợ chồng Wasai, đầu tiên là đến cúi người hành lễ, sau đó đứng dậy nhìn Wasai, thấp giọng nói: “Xin hãy nén bi thương, Wasai.
15 “Chúng ta có thể… có thể thương lượng… một chút được không? Chẳng hạn như… cháu giúp bác hoàn thành tâm nguyện của bác. Bác có tâm nguyện nào…”
Thành Chu ngậm miệng.
16 Ngày năm tháng mười một là ngày thờ cúng thần đền mùa thu trên núi Ontake.
Tháng mười một, khung cảnh núi Ontake đẹp đến hùng vĩ.
Lần đầu tiên anh nhà được thong thả đầu óc mà ngắm cảnh non xanh nước biếc nơi này.
17 Tiêu rồi! Thành Chu kêu to trong lòng.
Nhưng đã quá trễ, thằng quỷ chết tiệt nhấc chân lên đá vào cây thần hai cái bất chấp trước mặt bao nhiêu là cô dì chú bác đang mỉm cười nhìn nó! Thấy chưa đủ, nó còn trèo lên tảng đá gần cây thần để xé tan nát cành lá của người ta.
18 Người y tá trực đêm nghe thấy thét chói tai của nhóc con bèn vội chạy tới phòng bệnh Thành Chu.
Vừa đẩy cửa ra, cô liền bắt gặp nhóc con bổ nhào đến một bóng đen trên giường bệnh, sau đó bóng đen phá vỡ kính thuỷ tinh trên chiếc cửa sổ cao hơn hai mét rồi phóng ra ngoài.
19 Thành Chu lùi lại từng bước.
“Mày nhìn thấy được tao sao?” Thành Chu không nghĩ đến giờ phút này mình lại hỏi được một câu ngu ngốc như vậy.
“Khặc khặc khặc…” Gã đàn ông tựa như đang cười.
20 Thành Chu thề là hắn không phải do bác sĩ cứu sống.
Hắn chắc chắn, chắc chắn cho rằng mình bị thằng nhỏ mất nết đánh cho tỉnh dậy!
Còn vì sao hắn lại khẳng định như thế ── thì nhìn mặt hắn sẽ biết!
Sáng sớm vừa mới bảnh mắt ra, sau khi bác sĩ xác định hắn đã không còn nguy hiểm thì một thân hình nho nhỏ nhảy ầm lên giường hắn khoe thành tích, nói nó đã khiến hắn từ cõi chết quay về ra sao, phải nỗ lực như thế nào mới có thể kéo hắn từ cầu Nại Hà trở về.