1 “Ladies and Gentlemen, thanks for taking this plane, we are arriving at London, please. . . . . . ”
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ta nhàm chán ngáp một cái.
2 Bởi vì chúng ta đến trước thời gian khai giảng, ký túc xá trường học vẫn chưa mở, cho nên phụ trách tiếp đãi chúng ta, Nicola, thống nhất đem chúng ta an bài vào Bodington Hall ba ngày.
3 “Hi!”.
Vừa bước ra khỏi cánh cửa, vẻ mặt tươi cười của Mại Khắc Tư xuất hiện trước mặt ta ….
“Hi!”.
“Ngày mốt là nghỉ rồi, đồ đạc chuẩn bị thế nào rồi?”.
4 “Tháp Luân Đôn có thể nói là tòa thành kinh điển của nước Anh thời Trung cổ. Mấy trăm năm qua, tháp Luân Đôn đã từng là thành lũy, cung điện, là ngục giam, pháp trường cùng pháp viện, còn từng là kho khí giới, kho văn kiện, kho châu báu cùng sở thú, và hiện tại đã trở thành một viện bảo tàng phong phú đồng thời còn là khu kiến trúc cổ thu hút nhiều khách tham quan du lịch nhất.
5 Nơi này là đâu?
Trong bóng đêm, không thể thấy năm ngón tay đâu cả, ta mờ mịt đứng ở bên trong, không biết chính mình vì sao lại ở chỗ này.
Rõ ràng.
6 Chuyến đi ba ngày sau, chúng ta tới cung điện Buckingham nhìn vệ binh duyệt nghi thức, rồi mới đi dạo phố, đây là việc mà nếu như các nữ nhân hưng phấn thì các nam nhân thống khổ.
7 Trở lại Lợi Tư, cuộc sống cứ tiếp tục theo quỹ đạo cũ, sau ngày nghỉ, học kỳ ba bắt đầu, theo trường học về nhà, lại từ nhà đến trường học, rồi tới kì kiểm tra cuối cùng hoàn thành, mới về nước nghỉ hè.
8 Mơ mơ màng màng, giống như nghe được một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cảm giác nơi cổ ấm áo, trên mặt lại có một cái gì đó nhẹ nhàng lướt qua, hơi thở quen thuộc làm ta không khỏi thỏa mãn thở dài một tiếng, rồi mới xoay người ôm lấy cái nơi ấm áp kia sau lại trầm trầm ngủ tiếp.
9 Một hơi lao ra đại môn, ta dừng lại há miệng thở gấp, thuận tiện quan sát một chút tình huống bên ngoài, trừ bỏ ta cùng rừng rậm xung quanh, cũng không có sinh vật nào khác tồn tại, ta yên lòng.
10 Đáng tiếc bọn họ hiển nhiên cũng không lý giải được sự hài hước của ta, tất cả đều tiếp tục chỉa súng về phía ta.
Ta lại cười khan vài tiếng, lui về sau mấy bước, rồi chợt phát giác ra, thắt lưng lại chạm phải cái gì ngạnh ngạnh.
11 “Làm cái gì vậy?”
Ta chật vật chui ra khỏi mặt nước, lau nước ấm trên mặt. Quần áo ẩm ướt dính trên người, may mắn ta biết bơi, nếu không nhất định sẽ bị ngạt thở đến chết mất.
12 Hắn đặt ta ở dưới, vẻ mặt âm trầm, biểu tình gần như điên cuồng.
“Nói, em sẽ vĩnh viễn ở bên người ta, vĩnh viễn sẽ không rời xa ta, vĩnh viễn chỉ yêu mình ta!”
Ta sặc khí trừng trứ nhìn hắn, chân co lại, dùng đầu gối đẩy hắn ra, rồi mới nhảy xuống giường ra sức chạy tới cửa trước.
13 Ta lắc đầu theo phản xạ, rồi mới ngẫm lại không đúng, lại liều mạng gật đầu.
Nói giỡn, ta không muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa đâu, hơn nữa bên ngoài phồn hoa tốt đẹp như vậy, ta làm gì phải vì một thân cây mà buông tha cho cả rừng rậm?
Nhưng hành vi này của ta hiển nhiên lại chọc giận hắn, hắn trong mắt hàn quang chợt lóe, rồi lạnh lùng nói với ta: “Xem ra em vẫn chưa nhận được giáo huấn!”
Rồi động tác lúc đầu ôn nhu lại trở nên kịch liệt hẳn lên.
14 Hắn ngồi dậy, thân thủ sờ soạng một trận ở tủ đầu giường, tìm được một cái chìa khóa, giúp ta mở ra.
Hai tay bị nhốt lâu như vậy cuối cùng cũng được giải phóng, ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng không có động.
15 “A. . . . . . Khải, Khải Ân. . . . . . Ân, ân. . . . . . ”
Khi động tình lên đến cực điểm, ta không khỏi giống như kiếp trước, gọi tên hắn.
Hắn đột nhiên chậm lại, lấy tay vuốt ve tóc của ta, cúi đầu lại hôn một trận kịch liệt, rồi mới dùng thanh âm mang theo ***, vô cùng khêu gợi ôn nhu nói: “Địch Tu Tư, ta tên Địch Tu Tư, em có thể gọi ta là Địch.
16 Ngay khi ta đang chìm đắm trong mộng đẹp, bên tai lại không ngừng truyền đến những thanh âm ong ong phiền phức, ta bực bội trở mình một cái, kéo chăn lên, tiếp tục ngủ.
17 Một câu hảo có lực sát thương!
Ta có thể cảm giác được tên nam nhân thứ ba ở phía sau đã lập tức bị đả kích thật mạnh, giống như bánh xe xì hơi, đáng thương dụi sát vào lưng ta.
18 Ta dùng sức ngăn lệ rơi, lẳng lặng nằm gối đầu, cố gắng bình phục tâm tình.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, xem ra thức ăn gì đó đã tới rồi, hắn đứng dậy, đi ra mở cửa, rồi nói cái gì đó, sau lại đóng cửa lại, tiếp theo là tiếng bánh xe lăn hướng về phía giường, phỏng chừng là hắn đang đẩy xe thức ăn.
19 “Em suy nghĩ gì mà nhập thần thế?” Hắn nâng cằm ta lên, ánh mắt sắc bén nhìn ta.
Ta lấy lại tinh thần, có điểm chột dạ dời ánh mắt.
“Không có gì cả.
20 Ở trên giường được ba, bốn ngày, quần áo tự đến người, cơm tự đến miệng, ăn ở giống đại thiếu gia như vậy khiến ta cuối cùng cũng sinh long hoạt hổ mà xuống giường, khôi phục thân thể khỏe mạnh.