1 Chén song nhĩ bàn long được điêu khắc bằng bạch ngọc, bên trong chứa đầy rượu ngon vàng óng như mật ngọt được đôi tay trắng nõn bưng lên, lướt qua sa trướng đỏ tía phiêu đãng rủ xuống đất, đưa đến bên môi nam tử đang nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp.
2 Trì Trọng Lâu mơ màng, xe ngựa cuối cùng cũng dừng. Y lập tức tỉnh táo, lại nghe tiếng bước chân, có vài người đến gần đem y khiêng xuống xe ngựa, một lát sau lại đem y vứt xuống mặt đất bằng phẳng.
3 Hai người ở bãi sông nói chuyện phiếm. Đến gần giữa trưa, mặt trời nhô lên cao, mặt nước trong suốt giống như được dát thêm một lớp vàng óng ánh. Sóng vỗ bờ, mấy con cò trắng thong thả vùng vẫy trong nước, trông cực kì nhởn nhơ tự tại.
4 Được sự cho phép, trong lúc Trì Trọng Lâu không chú ý, Ân Nhược Nhàn cười cực kì giảo hoạt khi đạt được mục đích.
Hắn ôm Trì Trọng Lâu ngã xuống giường, rút ra hai cây trâm đen nhánh cài trên tóc y, quan sát con mồi đã bị mình thuần phục bằng sự dịu dàng.
5 Trên đường phố thành Vĩnh Tắc, cửa hiệu san sát, mùi rượu bay theo gió.
Bởi là tân xuân nên người vô cùng đông đúc, phồn hoa cũng không khác gì Phong Hoa phủ – Xích Ly đô thành.
6 Trì Trọng Lâu sửng sốt một hồi, thấy phía trước có mấy người cung nữ đang quét dọn, liền đến hỏi các nàng xem Nhạc Trảm Tiêu đi nơi nào.
Mấy người đó đều lắc đầu, đối với Trì Trọng Lâu tỏ vẻ xa cách.
7 Mấy người đánh cá da đen thui đang uống rượu chơi đoán số, thấy có người sống đến gần, một hán tử tầm vóc cường tráng lớn tiếng quát:
“Hai người các ngươi, đang làm gì?”
Thủ trượng của Nhạc Trảm Tiêu khẽ dừng lại, lạnh nhạt nói:
“Ta muốn mua một con thuyền của các ngươi rời bến.
8 Trì Trọng Lâu cũng không biết mình bơi đi bao xa, hai chân tê dại, bờ biển vẫn như cũ thấy mơ hồ.
Bầu trời đỏ tươi từ từ chuyển thành màu đen như mực, ngay sau đó mưa lớn rào rào rơi xuống mặt biển, làm y hầu như không mở mắt ra được.
9 Nhẹ nhàng rút ra ngân châm, lại mở vài đơn thuốc, Trì Trọng Lâu đứng dậy hướng Đới viên ngoại cáo từ.
Đới viên ngoại một tay mở mấy cửa hàng dầu muối vải vóc, cũng coi là nhân vật có mặt mũi ở trấn nhỏ này, ước chừng năm mươi tuổi, bộ dạng ôn hòa, tạ ơn Trì Trọng Lâu xong liền kêu gia đinh đưa đại phu ra cửa.
10 Trì Trọng Lâu đi thật nhanh, không bao lâu thì đến một chỗ khác của làng chài, gõ cửa nhà Phạm Tứ Ngưu.
Người mở cửa là vợ Phạm Tứ Ngưu, nhìn thấyTrì Trọng Lâu, vừa mừng vừa sợ, nói:
“Là Trì công tử sao? Mau vào ngồi!”
Phạm Tứ Ngưu nghe thấy tiếng động, từ trong nhà đi ra, vội vàng bắt chuyện cùng Trì Trọng Lâu vào nhà dùng trà.