1 Chu Toàn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị Lê Tĩnh Hải vứt bỏ.
Y và Lê Tĩnh Hải là hàng xóm, từ mẫu giáo đã ngồi cùng bàn. Theo năm tháng cùng lớn lên, hai người vẫn luôn học cùng trường.
2 Edit: Sec
Bên ngoài ánh dương rực rỡ, Chu Toàn đứng phơi nắng đến mức đầu óc gần như hỗn loạn. Y bị đoàn người đi lại tấp nập trên đường cái thúc đi, không chú ý đến đèn đỏ, thiếu chút nữa bị ô tô tông phải, cuối cùng cũng có thể an toàn trở lại nhà trọ.
3 Edit: Sec
Beta: Bon
Hai phút sau, “I want to be a model” lại gửi tới một tin nhắn, giọng điệu rất đáng thương:
“Anh trai à, sao anh không trả lời tôi vậy?”
Chờ cậu bước vào xã hội, còn có cơ hội đối mặt với cả đống khó khăn.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
5
Edit: Sec
Beta: Bon
6
Edit: Sec
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Sec
Note nhỏ: Mình để lại tên truyện là “Khế ước chuộc tội” cho hợp ngữ cảnh nha.
8
Edit: Sec
9
Edit: Sec
10
Edit: Sec
11
Edit: Sec
12
Chu Toàn là bị tiếng chuông điện thoại di động ngày càng vang dội làm tỉnh lại.
Thời điểm mở mắt ra, kim đồng hồ đã chỉ qua mười một giờ.
Y toàn thân xích lõa nằm trên nền nhà, ở trên người cùng trên mặt đất rải đầy đồng Euro, cái cravat suýt chút nữa cướp đi tính mạng y, cũng vẫn cứ siết ở đầu cổ y.
13 Thời gian tan tầm đến. Teresa bắt đầu thu thập đồ đạc trên bàn của mình, chuẩn bị tan ca. Cô từ chỗ thuế vụ trở về liền phát hiện điện thoại di động Chu Toàn để ở trong phòng làm việc sạc pin, người cũng không thấy đâu.
14
Bốp…bốp…bốp… Tiếng vỗ tay nhiệt liệt kéo dài không thôi.
Các diễn viên hai lần chào cám ơn sau khi kết thúc, khán giả mới bắt đầu trật tự mà ra về.
15 Chu Toàn tối hôm qua thu thập thư phòng lộn xộn, hoàn toàn không lưu ý đến mất đi thứ gì, nhìn thấy tấm hình này, y đột nhiên tỉnh ngộ. Ngày hôm qua xông vào nhà y phá hoại, là Tạ Ân.
16
Mơ hồ thấy bóng người lay động trước mặt, mùi thuốc tê gay mũi…
Chu Toàn mờ mịt không biết chính mình bây giờ đang ở đâu, liền từ từ khép mắt lại.
17 “Lê tiên sinh, sớm. ” Teresa đi vào phòng bệnh, từ trong túi giấy lấy ra một phần sandwich, đưa cho Lê Tĩnh Hải đang ngồi trước giường bệnh Chu Toàn: “Đây là tôi làm, đem đến cho anh ăn sáng.
18 Tạ Ân nhàm chán đợi một hồi, không chịu được mùi thuốc khử trùng, đi ra ngoài thí thở không khí. Vô tình nhìn thấy ở phòng bệnh phía trước đi ra hai người, toàn thân Tạ Ân đột nhiên cứng ngắc.
19
Tạ Ân lái xe thể thao chạy tới bệnh viện, tra được số phòng bệnh Chu Toàn, tim đập nhanh rốt cuộc cũng có thể bình ổn lại.
Chu Toàn còn ở bệnh viện, không có đi…
Tạ Ân không thể giải thích được lúc lái xe ngực hắn nhói đau, đến tột cùng là vì cái gì, nghĩ đến Chu Toàn có thể sẽ rời đi, vĩnh viễn biến mất, hoảng sợ và trống rỗng không khống chế được xuất hiện trong lòng.
20 Không biết sau này sẽ như thế nào, cũng không dám ảo tường hắn và Chu Toàn sẽ có thể tiến thêm một bước. Hắn chỉ biết không muốn cứ vậy mà cùng Chu Toàn tách rời.