1 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Tôi nhìn gã, sĩ quan phụ tá của tôi.
Gã dùng súng chỉ vào người tôi, ánh mắt lẩn tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi.
2 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Thúy Vân lâu là tiểu quan quán nổi danh nhất tại đô thành Lâm Truy của Nam Sở, ngay khi thị vệ của đại hoàng tử Thuần Vu Càn đem hồng bài kép võ Ân Tiểu Lâu đưa vào Thúy Vân lâu làm kỹ nam, nam xướng quán này càng danh chấn thiên hạ.
3 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Lâm Truy thành là đô thành Nam Sở, nhân khẩu trên trăm vạn, là thiên hạ đệ nhất đại thành hiện nay, phồn hoa cẩm tú, không nơi nào sánh bằng.
4 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Thuần Vu Càn miễn cưỡng mà nhìn cảnh ca múa tưng bừng trước mắt, y ăn rất ít, càng không đụng vào rượu. Bên cạnh y là tam hoàng tử Thuần vương, Thuần Vu Triều, xưa nay giao hảo với y.
5 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Sáng sớm, khi Ninh Giác Phi cả người đầy máu, gần hấp hối bị đưa về từ Tĩnh vương phủ, ngay cả người đã gặp qua không ít thảm cảnh như Giang Tòng Loan cũng phải giật mình.
6 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Mặt trời đã lên cao, trong Cảnh vương phủ vẫn một mảnh an tĩnh. Người người đều biết chủ nhân của phủ vẫn đang say giấc nồng, không ai dám quấy rối.
7 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
“Sư huynh, nhớ kỹ, lúc huynh vào là một đại gia, lúc đi ra cũng phải như một đại gia. ” Ninh Giác Phi nói, kiên quyết mà đẩy Bích Anh ra cửa.
8 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Giang Tòng Loan nhìn Chương Kỷ, khuôn mặt cho dù gặp chuyện gì đều tươi cười chào đón của y đã bắt đầu cười không nổi.
9 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Từ đêm đấy trở đi, hầu như đêm nào Chương Kỷ cũng ở lại chỗ Ninh Giác Phi. Tâm tình ông có vẻ rất hỗn loạn, trong lòng như một cái nồi đặt trên bếp lửa, động tác trên giường cũng càng thêm lỗ mãng, nhưng dù sao ông cũng không có sở thích ngược đãi.
10 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ninh Giác Phi chờ ở trong phòng, âm thầm hoạt động tay chân, tùy thời xuất kích.
Tuy rằng nhận hết tra tấn dằn vặt gần mấy tháng qua nhưng giờ hắn đã có thể sử dụng cơ thể này như chính cơ thể mình, đồng thời phát hiện có lẽ do thân thể này trước đây là kép võ, thuở nhỏ luyện qua đồng tử công, cho nên nguyên bản thân thể rất khá.
11 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Nam Sở từ khi lập quốc đến nay đều coi trọng văn chương, trọng văn hơn võ, kết quả khiến cho thực lực một nước ngày càng suy yếu, muốn trọng chấn quốc gia cũng không có chút sức lực nào.
12 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Độc Cô Cập một đường đào bôn, không nghỉ ngơi.
Ninh Giác Phi cũng giục ngựa đuổi theo.
Phía sau hắn khoảng chừng một dặm là đại quân Thuần Vu Càn suất lĩnh.
13 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Trống canh đã gõ ba tiếng, trời đã nửa đêm.
Trời rất tối, đại tuyết như phô thiên cái địa đổ xuống, cuồng phong gào thét không ngừng.
14 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Đến khi ánh bình minh ló dạng, Ninh Giác Phi đã đến Tiểu Thương Sơn cách Lâm Truy hơn hai mươi dặm. Ngọn núi này kỳ thực cũng không cao nhưng lại nằm ở giữa bình nguyên nên có vẻ càng thêm nhỏ nhắn, chùa chiền xây cất quanh đây rất nhiều.
15 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Khi Ninh Giác Phi tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm trong một gian phòng xa lạ, bên trong có một chậu than lớn khiến gian phòng ấm áp như mùa xuân.
16 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Từ khi ở sơn trại, Ninh Giác Phi mới dần dần cảm thấy ở đây không giống sơn trại cường đạo bình thường. Bọn họ dường như chưa từng xuống núi cướp bóc bao giờ, nhưng áo cơm đầy đủ, cuộc sống thường ngày như dân chúng phổ thông, có phụ nữ phụ trách công việc nhà, trẻ con có tiên sinh dạy học, các nam nhân ngoại trừ mỗi ngày huấn luyện ra thì thỉnh thoảng cũng ra ngoài săn thú.
17 Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Từ đó về sau, Du Hổ thường thường lên núi, lần nào Ninh Giác Phi cũng né tránh gặp mặt. Hắn cũng phiền việc tìm cớ này cớ nọ nên chỉ còn cách ở trong sơn lâm cả ngày, tới tối mịt với về, về là về ngay phòng mình.
18 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Yến Bắc thất quận được kiến tạo trên một dãy núi dài dằng dặc, dưới sườn núi là một đoạn thảo nguyên xanh rì, sau đó là non sông trải dài.
19
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ninh Giác Phi cúi đầu, chỉ trông một chớp mắt, tay phải liền giơ lên, chủy thủ trong tay nhanh như thiểm điện, đẩy kiếm Du Hổ ra, lập tức phi thân vọt đi.
20
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Toàn bộ thế giới bỗng nhiên trở nên an tĩnh.
Không khí như thủy tinh, mặt trời chiều vàng rực chiếu xuống Ninh Giác Phi đang đứng bất động.