21
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ninh Giác Phi trăm triệu lần cũng không ngờ, một mình hắn cư nhiên ngăn được tám vạn thiết kỵ của Bắc Kế.
22
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ngồi trên lưng ngựa, Ninh Giác Phi và Vân Thâm nhàn nhã đi trên đường lớn, phía sau là một ngàn kỵ binh theo hộ vệ.
23
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Hừng đông, Ninh Giác Phi cuối cùng cũng ngủ được một lúc.
Đến khi bên ngoài có người hát thì hắn tỉnh lại.
24
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Đạm Thai Mục nghe xong, sắc mặt có chút ngưng trọng, quay đầu nhìn thảo nguyên xanh ngắt, thở hắt: “Thuần Vu Càn này đích thật là một nhân vật tài giỏi, thủ đoạn thực sự là cao.
25
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Nhìn biểu tình kinh dị của Ninh Giác Phi, Độc Cô Cập cười ha ha: “Ngươi nói xem? Ta tới chỗ này là vì cái gì?”
Ninh Giác Phi không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Thâm nhập vào đất của địch nhân, chủ yếu để làm ba việc, dò hỏi cơ mật đối phương, ám sát thủ lĩnh địch quân, hoặc thu mua nhân vật quan trọng của địch.
26
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ninh Giác Phi ôm siết lấy thắt lưng Vân Thâm, nằm đè lên người y. Đôi môi nóng rực của hắn nhẹ nhàng hôn lên môi, mắt, mũi, rồi cuối dùng dán lên môi y.
27
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Buổi sáng đầu tiên của lễ đua ngựa là nghi thức nghênh tiếp Đại Lạt Ma cực kỳ long trọng.
28
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Khi Ninh Giác Phi tỉnh lại trong trướng bồng thì ánh bình minh đã đỏ rực cả chân trời.
29
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ngày hôm nay, Ninh Giác Phi vẫn vui vẻ như cũ. Tâm lý hắn vốn rất mạnh mẽ, đủ sức chịu đựng được những chấn thương về tâm lý thuở trước, nay Kinh Vô Song không nhắc lại những chuyện đó nữa, hắn tự nhiên thần sắc thong dong, càng không nhớ tới nó.
30 Ăn xong bữa sáng, Kinh Vô Song liền tiễn Ninh Giác Phi ra dịch quán, tiếc nuối mà nói: “Hiền đệ, hôm nay hoàng đế Bắc Kế, Đạm Thai Mục muốn triệu kiến sứ thần Nam Sở, còn muốn ở trong cung ban thưởng yến, ngu huynh không thể đi với đệ được.
31
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
“Chúng ta với bằng hữu phải không?”
Thanh âm Đạm Thai Mục rất nhẹ, chui thẳng vào đại não Ninh Giác Phi.
32
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Một đội ngũ thật dài đang đi trên thảo nguyên.
Đội ngũ này cũng thật kỳ lạ, một bên là ba ngàn binh mã cùng một xe ngựa thật dài của Nam Sở, một bên là một vạn trọng trang kỵ binh Bắc Kế, hai bên đều là quân dung nghiêm chỉnh, cẩn thận tỉ mỉ.
33
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ninh Giác Phi nhìn vào đôi mắt y, không nói một lời.
Phía sau hắn là trời đêm thâm thúy.
34
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Đến khi nửa đêm bọn họ mới trở lại doanh địa, binh sĩ tuần tra hai nước đều thấy họ ăn mặc chỉnh tề, đều tự ngồi trên lưng ngựa, nhìn không ra dị dạng gì.
35
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Cửa nam Lâm Truy là cửa chính, ở đây đã có mấy quan viên cùng rất nhiều thị vệ chờ sẵn để đón tiếp sứ đoàn.
36
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ninh Giác Phi nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhuận của Vân Thâm, hắn bèn tiến lên ôm lấy y.
37
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ninh Giác Phi không nói một tiếng, trong mắt che giấu tâm tình, tựa như không muốn nhìn thấy người này.
38
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ninh Giác Phi còn tưởng rằng là Vân Thâm nhưng người này vừa bước vào hai bước hắn liền phát hiện ra không phải.
39
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Phi Hoa lâu được xây dựng bên Lưu Hoa hồ là sản nghiệp buôn bán tư nhân, lầu một, lầu hai, lầu ba là tửu lâu, lầu tư, lầu năm là trà lâu kiêm kỳ xã, lầu sáu, lầu bảy là nơi ở tư nhân, không mở cho người ngoài vào, lầu tám và lầu chín là đài ngắm cảnh, du khách tự do lui tới nhưng người có thể đi lên lầu chín thì thật không có bao người.
40
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ninh Giác Phi không nghĩ tới Tiền Sâm bỗng nhiên hưng phấn đến thế, vội vã đứng dậy hoàn lễ: “Tiền lão bản chớ đa lễ, Ninh mỗ cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi.