1 Yến Thù Thanh ở bên trong một hồi đau đớn tỉnh lại, trước mắt một mảnh tăm tối, cả người phảng phất đặt mình trong dung nham núi lửa nóng bỏng, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có một chỗ nào không đau.
2 Chiếu ra toàn bộ hình ảnh, màn hình hoàn thành xong công việc tự động đóng lại, trong lúc nhất thời toàn bộ khoang thuyền vũ trụ lâm vào tĩnh mịch kéo dài không giới hạn.
3
Đế quốc Thương Kiếm, hành tinh mẹ Xích Loan.
Bên trong cảng phi hành to lớn tấp nập nhộn nhịp người qua lại, tiếng hoan hô vang lên liên tiếp, lúc này trên màn ảnh to lớn người chủ trì dõng dạc phát ra tin tức: ".
4
Lúc Yến Thù Thanh tỉnh lại, ngoài cửa sổ ánh mặt trời vừa vặn chiếu sáng.
Tia sáng rực rỡ xuyên thấu qua rèm cửa sổ, trên đất lưu lại cái bóng loang lổ, anh theo bản năng ngăn cản ánh sáng chiếu ở trên mặt, rốt cục mở ra đôi mắt lim dim vì buồn ngủ.
5
Yến Thù Thanh sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau mới miễn cưỡng phục hồi lại tinh thần, giả vờ thoải mải câu lên khoé miệng.
"Bác sĩ Trần, ngài không nên hù doạ tôi như thế, tôi là người bị thương nặng, ngài đừng đùa tôi kiểu này, thân thể của tôi đến cùng làm sao vậy, ngài không cần gạt tôi, trực tiếp nói rõ cho tôi là được.
6
Phát tình. . . . !?
Gương mặt Yến Thù Thanh mang theo biểu tình "con mẹ nó anh đang đùa tôi", khoé miệng Trần Lâm ý cười càng sâu, hơi có chút hả hê vẫy tay, "Cậu nhìn tôi như vậy cũng vô dụng, người kích thích cậu phát tình cũng không phải tôi.
7 Yến Thù Thanh đứng ở cửa nửa ngày không hề nhúc nhích, đầu óc trống rỗng, thậm chí anh còn có kích động lập tức quay đầu rời đi, nhưng anh đã xuất hiện ở nơi này, tự nhiên không thể nói đi là đi, thế nhưng khi anh bước một bước vào trong phòng, anh lại cảm thấy trái tim đau đớn giống như bị mũi kim đâm vào.
8 Nhìn thấy hình bóng Cận Hằng đột nhiên xuất hiện ở cửa, thân thể Yến Thù Thanh cứng đờ, trong đầu thoáng chốc trống rỗng, căn bản là không có biện pháp suy nghĩ.
9 Bị Cận Hằng náo loạn như thế, Yến Thù Thanh lại cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, lúc này lại nghĩ đến bộ dạng chật vật khát khao của mình vừa lúc nãy, nhất thời xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, không thể không tát nước lạnh lên mặt mấy lần mới đi ra phòng vệ sinh.
10 Lý Khác Nhiên vốn dĩ có chút say, sau khi nói ra tâm sự, giống như là rốt cục thả xuống được một tảng đá lớn trong lòng, trong chốc lát dựa vào ghế salon ngủ thiếp đi, còn Yến Thù Thanh một mình đối diện bàn ăn canh thừa cơm nguội, cầm chén rượu đỏ uống hết một chén lại rót thêm một chén, càng uống nhiều lại càng thêm tỉnh táo.
11 Trong lúc sắc trời còn đen, Yến Thù Thanh bị tiếng chuông dồn dập đánh thức, thân là quân nhân cảm giác nuôi dưỡng đã rất nhiều năm, làm cho anh trong nháy mắt mở ra.
12
"Yến Thù Thanh, cậu cũng không cảm thấy ngại khi hỏi tôi lý do sao?"
"Bắt đầu từ khi cậu cố ý che giấu bệnh tình không khai báo, trong lòng đã sớm nên chuẩn bị tâm lý rồi chứ, đừng ở chỗ này giả ngu, nói thế nào tôi cũng là người nhìn tận mắt quãng thời gian cậu vào quân đội cho tới hôm nay, cho nên tôi cũng khuyên cậu một câu, cậu nên tự mình biết mình, thân thể của cậu hiện tại biến thành bộ dạng quỷ quái gì trong lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết, hiện tại lại hỏi ngược lại tôi?"
"Đã như vậy, vậy tôi cũng không gây ngại nói cho cậu, quân bộ chỉ hợp với kẻ mạnh, từ khi cậu bắt đầu biến dị, đã không thích hợp với nơi này, quân bộ tuyệt đối sẽ không nuôi không loại người ăn không ngồi rồi!"
Nói đến đây, Yến Thù Thanh rốt cục triệt để hiểu rõ, siết ngón tay trầm mặc hồi lâu mới nở nụ cười.
13 Vừa nhìn thấy người ngồi trong phòng dĩ nhiên là Cận Hằng, Yến Thù Thanh chưa nói một câu, quay người liền đi ra ngoài, thế nhưng hai người mặc áo đen dẫn anh vào lại cầm súng trực tiếp chặn trước cửa.
14
Yến Thù Thanh dừng lại bước chân, từ từ quay đầu lại, "Anh có ý gì?"
Cận Hằng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Yến Thù Thanh, rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt không hề có cảm xúc vừa nãy, "Ngày hôm nay chuyện cậu ở quân bộ làm loạn, mặc dù bọn họ không nói ra bên ngoài cũng không có nghĩa là những người khác không biết, ngày hôm nay cậu triệt để đắc tội Vương Trọng Sơn, mặc dù cậu chưa từ chức, sau này những ngày tháng ở quân bộ liệu có dễ chịu không?"
Yến Thù Thanh trầm mặc một chút, mím môi mới trầm giọng mở miệng, "Vương Trọng Sơn nhiều nhất là lấy quân hàm ép buộc tôi, coi như cuộc sống sau này bị mọi người xa lánh, nếu như tôi liều chết không theo, ông ta cũng không thể thật sự làm gì tôi.
15
Quen cửa quen nẻo đi xuyên qua đầu hẻm chật hẹp, Yến Thù Thanh ngừng lại trước cửa một ngôi nhà cũ nát.
Cách đó không xa trên núi là khu biệt thự dành cho người quý tộc, khoảng cách chỉ bằng một con đường cái, thế nhưng bên trong nội thành lại là xóm nghèo nổi danh.
16
Cận Hằng không hé răng, chỉ là mặt không thay đổi liếc mắt nhìn anh, sau đó kéo tay anh đi về phía trước.
Vào lúc này trong đầu Yến Thù Thanh rất hỗn loạn, được Cận Hằng nắm tay đi rất xa, mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, "Làm sao anh biết tôi ở đây? Hiện tại mới là rạng sáng, anh ở nơi này làm cái gì?"
Yến Thù Thanh hỏi rất nhiều, vừa mở miệng âm thanh khàn khàn, còn mang theo giọng mũi, Cận Hằng dừng lại bước chân, lúc này mới chú ý tới viền mắt đỏ lên của đối phương, hắn nhíu lại lông mày, "Có phải cậu.
17 Yến Thù Thanh bị ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi dao của Cận Hằng đâm một cái, nhiệt độ trên mặt nóng lên mấy phần, lúng túng dời đi tầm mắt sờ mũi nói, "Anh đừng nhìn tôi như vậy, kỳ thực tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút, nếu như anh cảm thấy quá nhanh cũng không sao cả, dù sao cũng chỉ là giao dịch, trước khi giao tiền cũng phải cân nhắc một chút, huống chi quan hệ giữa hai chúng ta cũng không đến mức đó.
18 Yến Thù Thanh vốn tưởng rằng sau khi anh đồng ý kết hôn, hai người có thể tạm biệt nhau, thế nhưng Cận Hằng lại thừa dịp anh đi rửa mặt, trực tiếp khởi động phi hành khí, chờ đến lúc Yến Thù Thanh từ phòng vệ sinh đi ra, phi hành khí đã dừng lại trước cửa lớn nhà họ Cận.
19
Yến Thù Thanh có thể nói Cận Hằng không có đối tượng, nhất định là không thể, nếu như vậy giao dịch giữa bọn họ sẽ bị phá vỡ, nhưng anh cũng không thể nói đối tượng của Cận Hằng là anh, chuyện này tuyệt đối không thể a!
"Chuyện này.
20
Lúc đi vào buồng tắm, Yến Thù Thanh không khỏi bị hoàn cảnh trước mắt làm cho kinh sợ.
Dưới ánh đèn sáng choang, một buồng tăm to lớn không khác nào một cái bể bơi nhỏ, khắp nơi xanh vàng rực rỡ, tản ra ánh hào quang sáng ngời, phía dưới được lát gạch sứ màu trắng, trơn bóng sáng ngời không nhiễm một hạt bụi, dầu tắm dầu gội đầu.