1 Tia nắng đầu tiên vào sáng sớm xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu xuyên vào khu rừng. Tuy là tháng tám nhưng nhiệt độ không khí vào buổi sáng cũng khá thấp.
2 Càng đi tới trước, thảm thực vật càng tươi tốt, cơ hồ ngay cả bầu trời cũng không nhìn thấy. Địch Nãi nghĩ, hẳn mình đang tiến sâu vào rừng rậm nhiệt đới.
3 Địch Nãi chui qua đám cây cối nửa ngày, thật vất vả chui ra khỏi một lùm cây, nhìn xung quanh, a, phía trước cư nhiên có sông!
Có sông rất tốt, có sông là có nước, có sông là có cá ăn.
4 Đồng chí Địch Nãi đi xuyên qua đám cây cối suốt một ngày, sau đó lại băng qua vô số cành lá um tùm của những cây đại thụ cao vút, đột nhiên trước mắt sáng rực, cậu thấy được bầu trời xanh bao la.
5 Phất Lôi trong lúc đi săn đã phát hiện đồng thời cứu giống cái này.
Lúc ấy y nghe thấy tiếng thử thú tru lên, cảm thấy tò mò mới xuyên qua rừng rậm chạy tới xem thử.
6 Dọc theo đường đi không gặp người của bộ lạc, nhưng Địch Nãi lại phát hiện trên đỉnh đầu mình không ngừng có dực hổ xoay quanh, bay đến một vách đá thì không còn tăm hơi.
7 Địch Nãi chăm chú nghĩ ngợi hồi lâu, đột nhiên cậu nhớ ra mình đã xem nhẹ một vấn đề. Nghĩ đến nó, vẻ mặt Địch Nãi không khỏi có chút quỷ dị. Cậu gian nan mở miệng hỏi: “Nước thánh mà các ngươi nói thần để lại có thể giúp con người mang thai nối dòng, hiện giờ còn không?”
Phất Lôi khó hiểu nhìn cậu: “Đương nhiên là còn, nước thánh ngươi uống ở chỗ đại vu khi nãy chính là nó.
8 Sáng hôm sau, Địch Nãi ôm đôi mắt đen xì rời giường. Cậu có thói quen dậy rất sớm.
Sau khi ngồi dậy, Địch Nãi mới phát hiện bên giường chỉ có một chiếc giày, lúc này mới nhớ ra hôm qua lúc từ chỗ đại vu trở về, mình hình như chỉ mang một chiếc giày.
9 Địch Nãi thật không ngờ, Mã Cát kéo mình ra sau gốc cây chẳng qua vì muốn cởi da thú xuống rồi một lần nữa quấn lại, che kín hết cả thân trên.
Sáng nay lúc rời giường, Địch Nãi quấn lung tung một vòng lên vao.
10 Không bao lâu sau, Phất Lôi trong dạng thú ngậm một nhánh bồ kết lớn bay trở về.
Địch Nãi hâm mộ nghĩ, có cánh làm gì cũng tiện a, muốn đi đâu cũng nhanh.
11 Địch Nãi quyết định phải làm đồ gốm, liền nói với Phất Lôi cùng Mã Cát: “Hôm nay chúng ta làm một ít đồ đốt không hư đi. Thứ này gọi là đồ gốm. ”
Mã Cát có vẻ hứng thú bừng bừng: “Tốt tốt, kia đồ gốm làm từ gì a?”
Địch Nãi nói: “Dùng loại đất bùn này.
12 Địch Nãi hỏi Phất Lôi: “Trứng ngươi mang tới lúc sáng đã nấu chín chưa?”
Phất Lôi ngượng ngùng: “Chưa, ta quên mất. ”
Địch Nãi cười gian xảo: “Hắc hắc, chính là chưa nấu chín mới tốt.
13 Phất Lôi buông chén ra ngoài xem thì kinh ngạc: “Ai, tộc trưởng, sao ngươi lại tới đây. ”
Địch Nãi nghe thấy một âm thanh có chút già nua đáp lại: “Ta nghe nói ngươi cứu một dị tộc nhân nên tới xem thử.
14 Địch Nãi trợn mắt há hốc nhìn một màn hôn nhau nồng nhiệt trước mắt. Hóa ra người nơi này cởi mở đến vậy sao?
Quan sát tình cảm mãnh liệt của một cặp phu phu ở khoảng cách gần như vậy làm Địch Nãi chịu kích thích khá sâu.
15 Địch Nãi trước tiên mang theo Phất Lôi cùng vài thú nhân đi đắp ống khói, sắp xếp người lực mớ tạp chất trong bùn ra, sau đó thêm chút cát mịn trong sông vào trộn đều.
16 Phất Lôi ngồi xổm xuống nâng chân Địch Nãi lên kiểm tra. Miệng vết thương không sâu nhưng lại kéo dài. Y đột nhiên cúi đầu liếm lên chỗ bị thương của Địch Nãi.
17 Thịt nướng rất nhanh đã chín.
Cái lược đầu tiên của Địch Nãi còn chưa kịp hoàn thành, Phất Lôi đã đưa qua một miếng thịt trâu.
Địch Nãi đành ngừng lại, bắt đầu ăn chút gì đó.
18 Địch Nãi rất nhanh đã làm xong, hai người bắt đầu ngồi xuống ăn cơm. Mã Cát thực tôn sùng trình độ nấu ăn của Địch Nãi, không ngừng hỏi cách làm, ánh mắt kia hệt như người hâm mộ gặp được thần tượng!
Địch Nãi ăn đồ mình làm cũng hiểu là hương vị rất ngon.
19 Sau khi từ chỗ đại vu trở về, Địch Nãi bảo Phất Lôi lấy số ớt phơi khô vào rồi mang tiêu đi rửa.
Địch Nãi cắt ớt thành những lát nhỏ, một nửa nấu lẩu, nửa còn lại bỏ vào ống tre.
20 Lý Áo đại khái cảm thấy Địch Nãi là phi thú nhân, có chút không hứng thú nên chỉ một lòng chơi đùa với cô lỗ thú.
Địch Nãi thấy Lý Áo không để tâm tới mình, trong lòng có chút khó chịu.