61 Tới sáng hôm sau, Tiểu Nhị cũng không trở lại, Địch Nãi bắt đầu có chút lo lắng. Chính là sáng nay bọn họ phải xuất phát đi tìm dạ minh châu, bằng không sẽ không kịp lễ thù thần.
62 Địch Nãi tựa trên lưng Phất Lôi nhìn xuống, phát hiện trên mặt cát sa mạc xuất hiện vô số những con quái vật có chiếc kìm thật dài thật lớn. Đám quái vật này tên là bò cạp, thân mình lớn ngang hình thú của Phất Lôi, cái kìm dưới ánh trăng lóe sáng âm u.
63 Nhìn Địch Nãi phóng xuống khỏi lưng mình, chạy đi ngắt một loại hoa kì quái, trong lòng Phất Lôi có chút nghi hoặc. Địch Nãi bình thường đâu có thích hoa a? Huống chi, hoa này cũng không đẹp.
64 Địch Nãi vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng vì bắt được cá lớn, không ngờ con cá bị Phất Lôi vung móng đập bay. Lực chú ý của y rõ ràng không giống cậu a.
65 Hòn đảo trong truyền thuyết kia, tộc trưởng nói nó cách bờ cũng không quá xa, đáng tiếc. Địch Nãi liếc mắt nhìn một vòng, chỉ thấy mặt biển thanh lơ không nhìn thấy điểm cuối.
66 Phất Lôi thấy Địch Nãi cầm lấy một viên dạ minh châu, y cũng hóa về hình người đi qua bãi đá nhặt phụ. Địch Nãi vội vàng ngăn cản: “Bỏ đi, nhân ngư người ta tân tân khổ khổ mang dạ minh châu tới, lấy một viên là đủ rồi.
67 Địch Nãi tiếp tục không nhanh không chậm tuần tra trên bờ biển, phát hiện cá trong biển khá giảo hoạt, rất ít khi chạy tới gần bờ. Những con cá cậu nhìn thấy đều rất nhỏ, cỡ một bàn tay như vậy còn chưa đủ nhét kẽ răng Phất Lôi.
68 Địch Nãi khom người cố sức làm việc, theo động tác phun ra nuốt vào mà cơ thể không ngừng đong đưa trước sau.
Bởi vì phải dùng hai chân kìm chặt tay Phất Lôi nên đóa hoa chính giữa cũng theo động tác của cậu mà hé ra hợp lại.
69 Địch Nãi thật sự có chút hư nhược, liền cứ vậy nằm trong lòng Phất Lôi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phất Lôi hiện giờ toàn thân sảng khoái, thực muốn hướng lên trời rống to ba tiếng, bất quá thấy Địch Nãi trầm mặc không nói tiếng nào thì lại có chút lo lắng.
70 Nháy mắt bị cuốn vào cơn sóng, Địch Nãi ôm chặt lấy cổ Phất Lôi. Cậu nghĩ, không thể để sóng biển tách bọn họ ra. Nếu không, biển rộng như vậy, khả năng tìm thấy nhau rất thấp.
71 Chuyện dạ minh châu, Địch Nãi đã nói dối. Bất quá cậu che dấu khá tốt nên đại nhân ngư quan sát một hồi thì tin lí do thoái thác của cậu. Đại nhân ngư lại nói: “Dạ minh châu ngươi mang đi là tế phẩm chúng ta hiến cho thần biển khi cử hành nghi lễ trưởng thành.
72 Địch Nãi ‘a’ một tiếng lớn, vội vàng trượt xuống gốc dừa, chạy ra bờ biển. Thân ảnh bay lượn kia ngày càng gần, Địch Nãi cảm thấy nhịp tim mình càng lúc càng nhanh, giống như không thể khống chế được nữa.
73 Chuyện tốt đẹp nhất trong đời người là gì? Vấn đề này có vô số đáp án.
Với Phất Lôi, sau khi trải qua kiếp nạn, lúc thức giấc có thể nhìn thấy bầu bạn an ổn ngủ bên cạnh mình chính là chuyện tốt đẹp nhất.
74 Nằm trên lưng Phất Lôi, hai tay ôm lấy cổ y, mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Tuy Phất Lôi không rống không gào nhưng từ phương thức bay lượn, Địch Nãi vẫn cảm nhận được y đang vui sướng.
75 Địch Nãi tỉnh lại trong mùi thịt nướng nồng đậm. Phất Lôi thấy cậu tỉnh lại, vội vàng đưa qua quần áo đã khô. Địch Nãi mặc quần áo, ưỡn lưng. Ngô, quả nhiên ngủ một giấc, tinh thần sáng lán hẳn.
76 Mã Cát từ trên lưng Hách Đạt leo xuống, hứng thú hừng hực hỏi Địch Nãi: “Dạ minh châu có tìm được không?”
Địch Nãi gật gật đầu: “Tìm được rồi. Đi, ta cho ngươi xem.
77 Mã Cát nghe Địch Nãi nói mấy chuyện không đứng đắn kia liền đỏ bừng mặt. Trừng mắt lườm cậu, có chút ngượng ngùng nói: “Đó là vì ta với Hách Đạt chưa có đứa nhỏ mới có thể làm vậy.
78 Nhìn giường đá trước mắt hồi lâu, Địch Nãi thở hắt một hơi. Ai, mệt mỏi nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng được ngủ trên giường của mình. Cởi phăng giày nhảy lên giường nằm nhắm mắt lại.
79 Phất Lôi nằm trên tảng đá, lông mi run rẩy nhè nhẹ, tựa hồ muốn mở rồi lại không dám.
Địch Nãi thở dài một hơi, vươn tay vuốt ve Phất Lôi một chút.
80 Phất Lôi nghe vậy thì hệt như chiến sĩ được lệnh xông trận.
Hơi khom người xuống, nâng hai chân Địch Nãi, tháo phăng váy da thú xách súng xông trận.