41 Địch Nãi nhớ lại những chuyện ở thế giới kia, chậm rãi kể tới người nhà cùng bằng hữu của mình. Phất Lôi rõ ràng cũng chuyên chú hơn rất nhiều, quay đầu nhìn Địch Nãi, lỗ tai cũng dựng thẳng.
42 Phất Lôi bị đánh gảy động tác, mới đầu còn có chút nghi hoặc, nhưng lúc thấy Địch Nãi chỉ về phía tảng đá lớn bên hồ thì ánh mắt sáng ngời. Y mẫn cảm cảm giác được, rất có thể tối nay quan hệ của mình với Tề Dịch sẽ tiến thêm một bước.
43 Phất Lôi chở Địch Nãi bay về bộ lạc. Tới trước sơn động, Địch Nãi leo xuống lưng y, chuẩn bị vào trong.
Phất Lôi không như trước kia ở ngoài sơn động tạm biệt mà theo Địch Nãi vào trong.
44 Phụ thân cùng mẫu phụ Phất Lôi quả thực không phải đặc biệt tới xem Địch Nãi.
Phất Lôi không có khả năng thiếu kiên nhẫn như vậy, đang đêm lại chạy đi báo tin.
45 Hướng nhóm Địch Nãi chạy tới là một phi thú nhân tóc đen mắt to, trong ánh mắt dường như chỉ có mỗi Phất Lôi, chạy tới trước mặt y thì dừng lại. Đại khái chạy hơi nhanh nên hơi thở có chút dồn dập, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt to tròn lóe sáng quang mang hưng phấn.
46 Đoàn người bay qua bình nguyên, lại vượt qua núi cao khe sâu, dọc theo đường đi là một mảnh sơn xuyên tú lệ làm bọn họ mở rộng tầm mắt. Khi bọn họ băng qua một khoảng đồi núi thì Mã Cát ở phía trước đột nhiên hô to một tiếng: “A, dép của ta!”
Địch Nãi nhìn tới, không phúc hậu cười ha hả.
47 Phất Lôi không ngờ Ngải Đạt lại đột nhiên hôn mình, nhất thời kinh hách, vội vàng ngẩng đầu né tránh. Sau đó, Phất Lôi không chút do dự đưa tay lên chùi chùi mặt, giống như muốn lau đi nụ hôn kia.
48 Địch Nãi cắt bỏ dây leo trói buộc tay chân Ngải Đạt, kéo da thú nhét trong miệng cậu nhóc ra.
Ngải Đạt được giải cứu, há miệng thở dốc. Hắn rất muốn lớn tiếng gào khóc nhưng lại không khóc được, chỉ có thể thút thít nằm trên lưng Ngải Luân.
49 Địch Nãi kích động nửa ngày, chuẩn bị thu thập hết đám lúa hoang đã chín. Cậu nhìn nhìn xung quanh, cũng không phải quá nhiều mà rải rác. Cậu lôi dù trong ba lô ra, sau đó bắt đầu gom lúa bỏ vào trong ba lô.
50 Địch Nãi núp phía sau gốc cây, cẩn thận nhìn tới hướng phát ra âm thanh. Bóng đêm u ám, Địch Nãi loáng thoáng nhìn thấy một thú nhân đang đè trên người phi thú nhân hôn môi.
51 Tuy là sơn động tạm thời nhưng cũng khá rộng rãi. Từng cơn gió từ cửa động thổi vào mang theo chút ẩm ướt, Mã Cát ngồi gần cửa không khỏi rùng mình. Các thú nhân thì không sợ lạnh, nhưng nhóm phi thú nhân chỉ mặc váy da thú, ngồi trong sơn động cứ cảm thấy lạnh băng.
52 Bởi vì bị thương nên Địch Nãi được sắp xếp gần vách núi, dưới thân trải da thú thật dày. Tiểu Nhị ngoan ngoãn bò lên đùi Địch Nãi, liếm liếm cái tay không bị thương của cậu, ánh mắt to tròn long lanh hơi nước.
53 Địch Nãi dưới sự chăm sóc ân cần của Phất Lôi rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn vuốt vuốt cái bụng no căng ợ một tiếng. Phất Lôi thấy Địch Nãi thực sự không ăn nổi nữa mới từng ngụm từng ngụm ăn.
54 Thác Bỉ nhận thức một giống cái mỹ nhân, sau khi hắn dùng hết mọi cách xum xoe, mỹ nhân rốt cuộc cũng bị hắn đả động. Thác Bỉ với tay ôm mỹ nhân vào lòng, hạnh phúc mở cờ trong bụng.
55 Ăn xong bữa sáng, mọi người bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị xuất phát.
Bởi vì Địch Nãi bị thương, Mã Cát liền kiên trì muốn giữ giúp túi da thú đựng muối cùng ba lô của Địch Nãi.
56 Mã Cát thực kinh ngạc. Hóa ra quần áo của Địch Nãi còn có công dụng này. Hắn thực hận không thể cắt rụng một ống tay áo của Địch Nãi, mang về lọc muối.
57 Mấy ngày nay Địch Nãi dưỡng thương thực thích ý, ra lệnh tới phát nghiện, chỉ cần mở miệng nói cần cái gì thì sẽ lập tức được dâng tới trước mặt. Phất Lôi hoàn toàn xem cậu là người bệnh mà chiếu cố, chỉ hận không thể để cậu nằm suốt trên giường dưỡng thương.
58 Địch Nãi dưỡng thương hơn mười ngày, tuy nhàn nhã nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy hình như mình béo lên. Sáng nay lúc thức dậy mặc quần áo, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn.
59 Địch Nãi vừa tới gần thì nghe thú nhân kia nói: “Thải Ni, theo ta trở về đi!” Ra mòi đây chính là tiện thú Lai Đức bị Mã Cát mắng chửi té tát a. Không ngờ người này lại dám tới quấy rối Thải Ni, khi ấy không phải ngoan độc nói không cần Thải Ni cũng không cần đứa nhỏ à?
Thải Ni hiển nhiên có chút xúc động, nhưng vẫn kiên định cự tuyệt: “Ta không về.
60 Địch Nãi thấy Lai Đức khí thế hung mãnh, mà trong tay mình lại không có vũ khí, chỉ đành tạm thời tránh né, lăn một vòng thoát khỏi công kích.
Lai Đức vồ phải khoảng không, bất quá không thèm để ý, đang định nhân cơ hội này bắt lấy Thải Ni thì bị một bao cát ném trúng.