1 Mùa hè năm 3050, mặt trời như lửa, ánh nắng thiêu cháy mặt đất, trên trời không có lấy một cơn gió. Trên đường ngày thường vốn vắng tanh bây giờ lại tràn đầy lữ khách cùng xe tư nhân vội vã chạy, thậm chí có thể nhìn thấy người đi đường túm năm tụm ba.
2 Thời đại này, làm nông cực kỳ không dễ dàng, bởi vì hạt giống không nhiều, đất đai lại khô cằn. Vì lẽ đó người làm nông có địa vị cực cao trong xã hội, bọn họ có tôn xưng nghề nghiệp là nông dân bá bá.
3 Mùng bảy tháng giêng năm 2012, Viên Hạo về nhà ăn tết, mang theo hành lý đơn giản của mình chen lên xe buýt đông nghẹt, sáu giờ tối vẫn còn trên xe. Trên đất tuyết vẫn chưa tan hết, khí trời rất lạnh.
4 Viên Hạo là bị đói bụng làm cho tỉnh lại, cậu mở mắt lại liền nhìn thấy mình đang nằm tại một mảnh đất hoang vu trống trải. Cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cậu mới nhớ mình vừa bị tai nạn xe cộ.
5 Cậu vừa đi vừa nghĩ, không cẩn thận bước hụt một cái, lập tức liền té xuống, lộc cộc lộc cộc không biết lăn bao lâu cuối cùng mới dừng lại. Ngồi dưới đất choáng váng hoa mắt một lúc lâu, may mà thân thể không có bị thương, chỉ là bị dọa một chút.
6 Viên Hạo theo bọn họ vào phòng, trong phòng rất sạch sẽ, đồ vật cũng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn nhìn không ra chất liệu cùng vài cái ghế nhỏ, một cái đồ vật như là đựng đồ dự trữ được khóa lại.
7 Chỉ chốc lát sau hai người An Như mang về một cái túi thổ kim trứng nhỏ, vừa vào nhà An Ý liền nói: “Bình ca, chúng em đào một khối lớn mới được có ngần này.
8 Viên Hạo vẫn đang suy nghĩ về công tác của mình, vừa hi vọng có thể rời đi nơi này nhanh một chút. Nhưng mọi việc trước mắt lại làm cho lòng cậu vô cùng bất an.
9 “Quên đi, thời gian không còn sớm. Viên Hạo chúng ta nên nghỉ ngơi thôi. ” An Bình đánh gãy mọi người nói chuyện. Những người này hiếm khi cùng người ngoài giao tiếp, hơn nữa lại là một cái người kỳ quái.
10 “Ngày mai chúng ta lên trấn xem một chút đi. ” Viên Hạo nói với An Bình. Bởi vì bọn họ ngày hôm qua nói có thể đi lên trấn bán dưa chuột, trên trấn dù sao so với nơi này cũng tốt hơn, hơn nữa còn có thể nhìn xem có xe về Đông Quản hay không, kỳ thực đây là không thể.
11 “Bên kia chính là chợ, nơi này chính là chợ duy nhất của Thạch Chủy trấn. ” An Bình khẽ cười, nhìn Viên Hạo rầu rĩ không vui theo hắn cùng An Ý.
Cái chợ này không lớn, vẫn không lớn bằng chợ ở chỗ gia đình cậu, cũng không náo nhiệt bằng.
12 Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên cùng một người nam nhân tuổi còn trẻ lại đây, hai người này rõ ràng so với những người khác có vẻ có địa vị và khí thế hơn.
13 Ra ngoài cả ngày, Viên Hạo đã sớm đói bụng, sáng sớm An Bình cho cậu ăn, cậu nói mình không đói bụng, là do ăn đồ ăn vặt của chính mình, An Bình cùng An Ý cũng là mỗi người ăn một quả dưa chuột.
14 Sau khi ăn xong điểm tâm, An Tâm thỏa mãn nhìn Viên Hạo nhếch môi cười to: “Anh Hạo, nếu như anh thường cho bọn em đồ ăn thì thật tốt. ”
“An Tâm, đừng nói lung tung.
15 Ngày thứ hai, Viên Hạo cùng hai người An Tâm ra xem chỗ mảnh ruộng thổ kim trứng kia, An Bình cùng An Ý thì đi tìm việc làm. An Ý cùng An Toàn được phân công đi xung quanh tìm xem còn nơi nào có thể trồng được hoa màu hay không.
16 “Chạy mau. ” An Bình dẫn đầu chạy ra ngoài, bên ngoài đèn đuốc sáng choang, một đoàn người hướng đến, vây quanh ngôi làng nhỏ. Viên Hạo không hiểu rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thần sắc của năm người An Bình đầy sợ hãi khiến cho cậu cũng cảm thấy khẩn trương.
17 “Không nghĩ tới nhanh như vậy lại thấy được dưa chuột. ” Ánh mắt An Bình lưu luyến nhìn mảnh đất này, sợ chính mình một khi không để ý tới, những gì trước mắt sẽ biến mất.
18 Cũng không biết là do dùng thuốc, hay là cho thể chất của An Bình tốt, mấy giờ sau, sắc mặt của hắn liền tốt lên không ít, cả người nhìn qua cũng tốt hơn nhiều.
19 Tâm tình của An Bình cùng An Tâm đều không ổn định, nói đến chuyện thương tâm, cả hai người đều hận không thể ôm đầu khóc rống lên, Viên Hạo đối với thế giới này cũng không có tìm hiểu rõ ràng, từ trong lời nói của bọn họ cũng không thể hiểu được quá nhiều, chỉ đành hỏi lại: “Vậy chúng ta có thể đi báo cảnh sát hay không, có lẽ cảnh sát có thể tìm ra được một số người khác a?”
“Ha ha, cậu không biết, nếu như chúng ta đi báo cảnh sát còn có thể bị coi là người xấu đến a.
20 (* xe khách trên không)
Viên Hạo xoay người lại đỡ An Bình, hai chân An Bình run lên, hai mắt một mảnh đen kịt rồi hôn mê bất tỉnh, hắn nguyên bản bị thương, vào lúc này lại quá mức thương tâm, người rốt cục cũng không chịu được nữa.