1 Lâm Tiếu biết Hứa Kiệt lần đầu vào thời điểm 14 tuổi. Sau suy tính lại thời điểm kia hẳn là Hứa Kiệt chỉ mới được 13 tuổi thôi. Mà ngẫm lại việc ấy
, Lâm Tiếu ngược lại lộ điểm chán ghét đối với cái tên Sở Ưu cũng 14 tuổi kia.
2 Nhớ tới lần kia trong trận chiến sống mái với nhau thật ác liệt, bản thân Hứa Kiệt bị trọng thương, Lâm Tiếu cho tới bây giờ còn đau lòng tựa như chết đi sống lại, mấy ngày sau Hứa Kiệt hôn mê bất tỉnh, mặt mày tái nhợt, ngay cả làn da cũng khô khốc, tựa như trẻ em bị mất đi một lượng nước lớn trong người, không khỏi làm Lâm Tiếu sinh khí.
3 Thắng lợi ư? Lâm Tiếu trên đường trở về không khỏi cười khổ. Từ đầu tới cuối đều có cảm giác bị người khác khống chế, kiểm soát. Trước mắt tựa hồ như thắng lợi nhưng có cảm giác rằng chiến thắng ấy là do người khác cho mình, nếu là thế thì tính làm gì a.
4 Bưng lên một chén ngêu luộc cùng với cháo trắng, bữa ăn này chỉ có hai màu nhìn thật thanh đạm, là do bác sĩ đã căn dặn phải ăn như vậy, cho nên dù Hứa Kiệt mếu máo không chịu ăn thì cũng vô dụng.
5 Một phen kéo Hứa Kiệt đang ở sau lưng Sở Ưu lại, thấp giọng nói: “ Hứa Kiệt ta muốn ngươi giúp ta một việc”.
Hứa Kiệt liếc hắn một cái, liền quay đầu nhìn sang Sở Ưu, Sở Ưu vốn đang chú ý tình hình bên này, bắt gặp ánh mắt của Hứa Kiệt nhìn tới, liền gật gật đầu với y.
6 Lâm Tiếu hướng dưới lầu nhìn xuống, liền thấy Hứa Kiệt cả người đang rơi tõm vào ghế xô pha, khuôn mặt ngơ ngơ ngác ngác, dáng vẻ trông rất hứng thú, một cánh tay che khuất gương mặt, làm hắn liên tưởng tới cảnh một con mèo lười biếng nằm ngủ bên cạnh bếp lò, tuy rằng y lại trở thành bộ dạng như vậy, nhưng trong mắt Lâm Tiếu lại thập phần đáng yêu.
7 Cả hai đi ra ngoài cũng không có mang theo xe, chỉ là đi dạo cùng nhau, Lâm Tiếu dẫn hắn đi dạo chơi trong hoa viên, hôm nay thời tiết thật sự rất đẹp, bầu trời không có lấy một gợn mây, ánh mặt trời ấm áp, trong không khí dường như phảng phất hương hoa, thập phần ngọt ngào, Hứa Kiệt dường như không có hứng thú thưởng thức, chỉ vô thức đi theo sau Lâm Tiếu, Lâm Tiếu hết mang y đi đông đi tây, sau đó dừng lại trước cánh cửa của một căn tầng hầm.
8 Đối với việc Lâm Tiếu cất giữ một loạt súng quý hiếm như vậy Hứa Kiệt cũng cảm thấy rất hứng thú, dù sao cũng không phải là tinh phẩm hay đồ vật gì quý hiếm thuộc vào bảo vật quốc gia không thể tàng trữ, y một mặt chuyên tâm nghiên cứu, hoàn toàn bỏ quên Lâm Tiếu đang ở sau lưng, Lâm Tiếu cũng không quan tâm tới điều đó bởi vì hắn đang nhân cơ hội Hứa Kiệt tâm trạng thoải mái không đề phòng mà say mê ngắm nhìn y, trên khoé miệng y mang theo tia cười, hai mắt tỏa sáng, chăm chú săm soi những đồ vật kia, khuôn mặt kia mặc dù lạnh băng giống như kim loại nhưng thực sự là vô cùng xinh đẹp muốn chết.
9 Sau khi dùng cơm tối xong, Lâm Tiếu lôi kéo Hứa Kiệt cùng Sở Úc lên ban công tầng thượng uống trà trò chuyện, Hứa Kiệt thật sự rất thích đồ ăn ngọt, uống hồng trà cũng cho thêm một phần đường, thói quen này của người Anh thật sự xấu mà.
10 Cũng không phải là không thể bỏ qua, chẳng qua là trong thâm tâm hắn tình yêu này là vô cùng quan trong, mặc dù hắn đã làm rất nhiều việc ngốc nghếch, thậm chí nguyện ý vì y mà buông tha tất cả mọi thứ trên thế giới này, nhưng giờ phút này chứng kiến cảnh Hứa Kiệt đứng dưới ánh mặt trời, dáng vẻ ôn nhu, nhưng lại có vẻ quý phái, yên lặng ảm đạm, hắn hoàn toàn bất lực, chỉ có thể đối diện im lặng nhìn vẻ mặt này của y, trong lòng vô cùng quan tâm nhưng lại không biểu hiện một tia lo lắng nào ra ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn giống như đã chết…
Điều này không phải giống như đứa trẻ mới nếm phải mùi vị của tình đầu sao…
Tuy nhiên giờ phút này trong lòng y lại đang nghĩ tới người khác, có thể có quan hệ gì?
Từ trước tới nay đã luôn dặn lòng sẽ không thèm quan tâm, trong lòng y đang nghĩ tới ai, chỉ cần y vui vẻ, thì dù trong lòng y là ai đều không có quan hệ gì.
11 Sở Ưu sau tuần trăng mật trở về thì tự mình lái xe tới đón Hứa Kiêt, lúc này Sở Úc đã sớm trở về nước Anh, Sở Ưu lúc này bước vào liền thấy Hứa Kiệt một thân cuộn tròn giống như một con mèo được nuông chiều nằm trên ghế sa lông, bên cạnh y là Lâm Tiếu có vẻ đang bận đọc tài liệu gì đó, hai người mặc dù đều không nói gì, nhưng nhìn lại cảm thấy rất thân mật, tự nhiên, tựa như trong phòng này không tồn tại người thứ ba.
12 Thời tiết âm u, trong phòng khách không bật đèn lại càng làm cho không khí them u ám.
Hứa Kiệt đã ở lại Thụy Sĩ suốt ba năm rồi, Lâm Tiếu nghĩ, lúc này liệu còn có số mệnh gặp lại nhau nữa hay không?
Hắn cũng không phải rất khẩn trương, đã nhiều năm như vậy hắn cũng học được cách gọi thế nào là chờ đợi rồi, nếu không phải như vậy thì hiện tại bây giờ chắc là tim hắn đã đập loạn nhịp tới điên cuồng rồi, cũng chỉ vì bộ dạng đứng ngồi không yên của người đang ở trong phòng khách cùng hắn, thật sự khẩn trương muốn chết, lại làm cho hắn có cảm giác bất an như lúc đầu.
13 Nhìn Lỗi Lạc bước ra ngoài xong, Hứa Kiệt đứng ở cửa ra vào không kiên nhẫn lên tiếng: “Lâm Tiếu, ngươi tới cùng là muốn gì đây?”
Haiz! Như vậy thật không khách khí nha.
14 Đối mặt với cả bàn ăn đều là thức ăn nhanh Macdonal, Hứa Kiệt vô cùng cao hứng, Lâm Tiếu chỉ ngồi một bên thỉnh thoảng bồi y ăn đôi chút, những đồ ăn làm từ máy móc này hương vị quá nồng, hắn một mực đều không thích.
15 Sáng sớm hôm sau, Long quả nhiên mang theo Bảo Bảo tới, hắn vẫn luôn là một người cẩn thận, ôn nhu như lúc trước, làm thức ăn sáng mang đến cho y, đặc biệt còn rõ Hứa Kiệt là người kén ăn, thích ăn những thứ gì, Đặc Lan tỏ vẻ ghen tuông nhưng cũng không thể to gan nói thẳng, chỉ dám lẩm nhẩm nói thầm một mình, thật sự không còn biện pháp nào khác, liền vụng trộm bắt lấy Bảo Bảo cấu nhẹ, kiềm chế tránh phải nặng tay, Bảo Bảo đương nhiên không chịu thiệt, chẳng qua là không lên tiếng, chỉ quay lại cắn cắn hắn, một người một chó cứ như vậy làm không khí trở nên náo nhiệt.
16 Buổi chiều ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ cả một khoảng trời, tâm tình Hứa Kiệt cũng trở nên hưng phấn quá độ, không biết hiện tại nên làm cái gì, Tiểu Úc vừa đi gặp Lỗi Lạc khẳng định cả ngày hôm nay sẽ không thèm đếm xỉa tới y, trở lại Sở gia, nghĩ tới sẽ cùng Sở Ưu gặp mặt lại không muốn đi, nghĩ ngợi nửa ngày, đột nhiên nhớ tới Lâm Tiếu, Hứa Kiệt nhảy dựng lên, đúng rồi, chính là tới gặp hắn, rồi cùng hắn tìm một nơi nào thật tốt để đi a.
17 Nghĩ ngợi một lúc Lâm Tiếu mới lên tiếng: “Muốn hay không tới xem nơi cất giữ đồ của ta, mấy năm nay nó cũng đã nhiều lên một ít rồi đấy, ta khẳng định ngươi sẽ rất thích đấy.
18 Ở mãi dưới này chơi tới lúc khuya Hứa Kiệt mới chịu rời đi, đương nhiên là không tình nguyện rồi, Lâm Tiếu phải dịu dàng dụ dỗ hồi lâu, cộng thêm biết bao nhiêu là điều kiện được đưa ra trao đổi cuối cùng y mới miễn cưỡng cùng hắn đi lên lầu, Điều kiện là… Lâm Tiếu phải đích thân nấu cơm cho y ăn.
19 Đợi Lâm Tiếu tắm rửa đi ra, lại nhìn thấy Hứa Kiệt ngồi ở bàn chậm rãi ăn từng món mà hắn nấu, ăn rất chậm, lại không lãng phí một chút nào, ăn từng miếng cẩn thận, lúc nhìn thấy hắn đi ra liền cười nói: “Tuy hình thức mấy món này nhìn thực khó coi, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.
20 Hứa Kiệt đang chăm chú tháo dỡ một khẩu súng trường Colt Mars, khẩu súng này do các công ty Colt, Florida cùng Dover đặc biệt còn có cục phân tích vũ khí SAS hợp tác nghiên cứu chế tạo ra, tạm thời còn chưa có cuộc chiến nào đủ quy mô để dùng thử, Lâm Tiếu cùng lão đại của hắc bang ở New York quan hệ tốt, mới lấy được một khẩu, loại này đang được nghiên cứu để chế tạo thành vũ khí kiểu mới làm vũ khí dự bị thay thế súng ngắn 9mm và súng tiểu liên trong các doanh trại cho bộ đội đặc công, Cơ quan An ninh quốc gia và các dịch vụ quân sự khác.