1 Nghê Huy bị âm thanh của một trận mưa to đánh vào những tán cây làm tỉnh giấc, hắn mở to mắt, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, bốn phía một mảnh tối đen, nhìn không thấy hoàn cảnh xung quanh.
2 Lúc đi ngang qua cửa hàng bánh bao, Nghê Huy buông tay Sa Hán Minh ra: “Sa Tử, ngươi đợi ta một chút. ” Hắn móc tiền từ trong túi ra.
Sa Hán Minh nhìn hắn hỏi: “Ngươi chưa ăn sáng sao?”
Nghê Huy nói: “Mẹ của ta cho ta tiền ăn sáng, ta đi mua đồ ăn sáng.
3 Trong phòng chỉ có thân ảnh của Trần Lệ Bình, bà một mình nước mắt ròng ròng, Nghê Huy thấy khóe mắt của mẹ chất chứa sự tổn thương, há miệng thở dốc, nước mắt thiếu chút nữa là chảy xuống: “Mẹ.
4 Ban đêm ở ngoại thành phía đông vô cùng náo sống động, tiếng ếch kêu, tiếng côn trùng kêu vang vô cùng náo nhiệt, “oa oa oa oa, chít chít chít chít” liên tục không ngừng vang lên bên tai, giống như một khúc nhạc hòa tấu của thiên nhiên.
5 Ăn xong cơm trưa, ông ngoại đã trở lại, cùng bà ngoại nói chuyện phiếm. Nghê Huy ở một bên nghe, quả nhiên ông ngoại đi qua nhà họ Thủy kia, trong lòng hắn biết, mười phần thì có tám chín phần là nhà của Thủy Hướng Đông, bởi vì người họ Thủy cũng không thường gặp, nguy hiểm chính là, ông ngoại cư nhiên có qua lại với nhà y, hắn lúc trước tại sao lại không biết.
6 Nghê Huy trở lại nhà của ông ngoại, hắn phát hiện, nhà ông ngoại cách nhà của Thủy Hướng Đông chỉ vài phút đi đường, Nghê Huy có một phen xúc động muốn chạy trối chết, hay là quay về nhà của chính mình, đừng ở đây đợi nữa.
7 Nghê Huy không nói lời nào, chỉ là im lặng ngồi một bên ăn dưa hấu, nhưng mà tai vẫn lắng nghe không xót chữ nào. Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, đệ đệ của Thủy Hướng Đông bị bệnh tim sao? Từ trước tới giờ Thủy Hướng Đông chưa từng nhắc qua, hắn chỉ biết sức khỏe của Thủy Hướng Dương có chút yếu, lại không biết rõ là nguyên nhân gì, khó trách vừa nãy khóc đến thở không nỗi.
8 Bà ngoại của Nghê Huy đem mấy con tôm mà bọn nhỏ thu được lấy ra, sau khi lấy đủ, liền làm một bữa tôm mười ba vị, thơm nức xông vào mũi, hai đứa nhỏ đều thích ăn.
9 Ông ngoại đã trở lại, Nghê Huy lại có thể luyện thái cực quyền với ông ngoại. Còn rất sớm, Nghê Huy đã dậy, mặt trời vẫn chưa lên, bình minh chưa hết, không khí mát lạnh, thành nhỏ không có khí thải của các khu công nghiệp và sự ô nhiễm không khí từ lượng lớn xe hơi, những năm 90 chất lượng không khí rất tốt, có thể yên tâm mạnh dạn tập luyện sức khỏe.
10 Nghê Huy ngồi ở ghê đá trước nhà, có chút buồn bực, nhìn dáng vẻ ông ngoại vẫn rất thích Thủy Hướng Đông, sau này y nếu như thường xuyên chạy đến nhà mình thì sao, chính mình thực sự không muốn nhìn thấy người này, hơn nữa hoàn toàn không muốn cùng người này tiếp xúc, phải làm sao mới có thể để y không thường đến?Nghê Huy cau mày nghĩ, nếu như trực tiếp tỏ ý không thích, ông ngoại và bà ngoại khẳng định sẽ cảm thấy chính mình là người rất ích kỷ không có lòng yêu thương, nhưng điều này không quan hệ với việc yêu thương hay không yêu thương a, đây hoàn toàn chính là kẻ thù của mình, làm sao có thể yêu thương được đây.
11 Nghê Huy cảm thấy tức giận, dần dần lại cảm thấy không có gì, vì sống lại một lần nữa, y cho dù ở trước mặt mình, chính mình cũng có thể không để ý tới y.
12 Mùa hè rất nhanh kết thúc, Thủy Hướng Đông chạy đến hiên Hàn Mặc* trong thành chọn một cây bút lông sói(狼毫笔), tặng cho Nghê Huy: “Nghê Huy, cám ơn ngươi mùa hè này đã giúp ta bắt nhiều ve sầu khỉ như vậy, còn nhặt nhiều xác ve như vậy.
13 Ông ngoại và bà ngoại đúng lúc không có ở nhà, đi qua nhà hàng xóm rồi, Thủy Hướng Đông bắt lấy cánh tay của Nghê Huy, dùng tay nâng cằm của hắn lên hỏi: “Ai đánh ngươi? Ngươi nói cho ta biết, ta đi giúp ngươi đòi lại công bằng.
14 Ra khỏi phòng chơi game ồn ào lộn xộn, hai đứa nhỏ một trước một sau đi ra ngõ nhỏ, Thủy Hướng Đông nói: “Về sau bọn hắn sẽ không bắt nạt ngươi nữa đâu.
15 Đến cuối tuần, Thủy Hướng Đông đem đồ đạt của mình và đệ đệ thu dọn, ông ngoại Nghê Huy giúp bọn họ mang đồ đạt, đưa bọn họ trở về. Nghê Huy đứng ở cửa nhìn theo bọn họ rời đi, Thủy Hướng Đông nắm tay của đệ đệ, quay đầu nhìn Nghê Huy: “Nghê Huy, bái bai, có thời gian đến nhà ta chơi.
16 Hạ tuần tháng 11, là sinh nhật của ông ngoại Nghê Huy, ngày đó đúng lúc là cuối tuần, toàn bộ cả nhà cậu đều trở về, cha mẹ của Nghê Huy cũng từ Thượng Hải vội vàng trở về, một nhà vô cùng náo nhiệt, tụ tập lại cùng lão nhân ăn sinh nhật.
17 Sáng ngày hôm sau, Thủy Hướng Đông mang em trai đến, y nhìn Trần Lệ Bình và Nghê Vệ Dương, ngoan ngoãn lễ phép chào chú thím. Trần Lệ Bình nhìn hai anh em Thủy Hướng Đông, biết bọn họ chính là hai đứa nhỏ mà cha mẹ mình giúp đỡ, đứa lớn lớn lên bộ dạng xinh đẹp, vẻ mặt khí khái anh hùng, đứa nhỏ lớn lên mặt mày thanh tú, vô cùng dễ thương, là một đôi anh em chọc người yêu thương, khó trách cha mẹ nguyện ý giúp đỡ bọn chúng.
18 Kỳ thực tiền vốn cũng không phải là vấn đề, Nghê Huy cảm thấy vấn đề mấu chốt là, nên nghĩ biện pháp gì để kiếm tiền mới được, còn phải là chính mình có thể làm.
19 Sáng ngày hôm sau, Trần Lệ Bình đi làm thủ tục mua cổ phiếu.
Nghê Huy và ông ngoại ở nhà đợi, ông ngoại hỏi Nghê Huy: “Chỗ này của mẹ con chơi vui không?”
Nghê Huy gật đầu.
20 Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, hai vị lão nhân đã thức dậy, Nghê Huy cũng thức dậy theo. Tôn gia gia khen hắn: “Huy Huy là đứa nhỏ tốt, biết ngủ sớm dậy sớm thân thể mới tốt.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50