1
“Cậu có thể nhìn thấy tôi?”
Tần Dục ngồi ở trên mộ bia, nước mưa xuyên qua thân thể trong suốt của hắn, lách tách lách tách rơi xuống mặt đất.
2
Trong bảy ngày này, Thẩm Diệu Dương cùng Tần Phương Vĩ cùng tiến cùng ra, cùng ở lại biệt thự Tần gia, mà không phải là căn nhà nhỏ của bọn họ.
Hào phóng đến đâu, tín nhiệm người yêu đến đâu đi nữa, nhưng nhìn thấy người yêu thân mật như vậy với một người đàn ông khác, cho dù người đó có là anh trai của mình, cho dù Tần Dục biết, bây giờ là lúc rối loạn, Diệu Dương cùng anh trai chỉ là chiếu cố lẫn nhau, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu, không được tự nhiên.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chào mọi người, tôi là người dẫn chương trình tin giải trí 12 Giờ Trưa – Đỗ Vi Vi, 10 giờ 10 phút sáng ngày hôm nay, tang lễ của minh tinh thần tượng Tần Dục đã được cử hành tại nghĩa trang Vĩnh Yên, tổng tài Tần Phương Vĩ của Giải trí Hoàn Thịnh cùng với các nghệ sĩ công ty, và tất cả bạn bè thân thích của Tần Dục khi còn sống đều có mặt tại buổi tang lễ ngày hôm nay”.
4
Lục Giác ôm tấm áp phích mà hai nhân viên giao cho cậu, tăng nhanh bước chân đuổi theo Tần Dục, yên lặng đi theo phía sau hắn, mãi đến tận khi hai người ngồi vào trong xe của Lục Giác, Tần Dục mới liếc nhìn món đồ Lục Giác đang ôm trong ngực, quay đầu, ngữ khí có chút vi diệu: “Thứ này cậu lấy làm gì?”
Lục Giác cẩn thận đem tấm áp phích đặt xuống ghế sau, giống như sợ dùng sức quá sẽ làm hỏng tấm áp phích đã có chút tổn hại này.
5
Dựa theo ý nghĩ của Tần Dục, Lục Giác chỉ cần đem hoa đặt trước cổng lớn Tần gia là tốt rồi.
Thời điểm người giúp việc mở cửa ra, đem hoa mang vào, Tần Dục chỉ có thể giữ cửa, nhìn vào trong.
6
“Em không phải yêu tên khốn nạn tôi sao?” Tần Phương Vĩ đem Thẩm Diệu Dương đặt lên cửa sắt, làm cửa sắt lay động phát ra từng tiếng vang.
“Anh…” Thẩm Diệu Dương tức giận không thôi.
7 Thời điểm, Tần Dục từ trong bóng tối tỉnh lại, trước mắt đều là những bóng người lay động mờ ảo, mơ hồ nghe được bọn họ đang nói tỉnh rồi, nhưng rất nhanh, nỗi đau đớn từng trận từng trận lan truyền từ đầu đến toàn thân của Tần Dục, nhưng mà trong lòng Tần Dục lại vô cùng vui mừng và kích động.
8 Tần Dục buồn bực ngán ngẩm tiện tay trượt lên trượt xuống danh bạ điện thoại, ngay tại thời điểm dừng lại, vô cùng châm chọc là, trên màn hình đúng lúc hiện lên cái tên mặt trời nhỏ.
9 Bóng lưng rời đi của Lục Giác dưới ánh đèn lờ mờ rõ ràng đã cứng đờ, đại khái dừng lại mấy giây, Lục Giác mới chậm rãi quay người lại nhìn Tần Dục, cậu cũng không nghĩ tới Tần Dục giả bộ ngủ để lừa mình, mà chỉ coi như động tĩnh của mình quá lớn nên đánh thức Tần Dục.
10 Trong buổi liên hoan đó, hai người đã hàn huyên những gì, biểu tình trên mặt của Lục Giác như thế nào, Tần Dục đã không còn nhớ không rõ, hắn chỉ nhớ đến quyển từ điển nặng trình trịch kia.
11 Nhiều lần dò hỏi Lục Giác khiến Tần Dục ý thức được chính hắn hiện tại rất bất an, có lẽ là lo lắng mấy ngày biến thành quỷ chỉ là ảo giác của mình, cho nên hắn luôn muốn Lục Giác cho mình một đáp án khẳng định, nhưng mà rõ ràng như vậy là quá nóng vội, Tần Dục kéo kéo khóe miệng, không nghĩ tới hắn cũng sẽ có một ngày lo trước lo sau.
12 ‘Tiểu Giai Phóng Đàm’ cùng ‘Tinh Quang Dạ Thoại’ đều là loại chương trình phỏng vấn, hiện tại hắn từ đầu đến chân đều là đề tài, loại chương trình này không thể nghi ngờ là rất có lực bạo phát.
13
Lục Giác đến thật giống như đưa tới luồng nắng sớm, chiếu thẳng đến tim Tần Dục.
Bất quá cảm động như vậy chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh Tần Dục liền co rúm thân thể, không nhịn được cười to: “Cậu đây là tới thăm bệnh hay là tỏ tình vậy ha ha ha ha ha ha!”
Tần Dục cười đến vui vẻ, từ đáy lòng sớm đã như nở hoa.
14 Trước kia Triệu Tân là trợ lý của một nữ minh tinh tên là Cam Điềm Điềm, lúc đó Tần Dục và Cam Điềm Điềm cùng chung một đoàn phim, mơ hồ nghe nói Cam Điềm Điềm có hậu thuẫn, cho nên mặc dù cô chỉ là một người mới trong đoàn phim nhưng cũng hoành hành rất bá đạo, ngoại trừ đạo diễn cùng người sản xuất phim, không đem bất luận người nào để vào mắt.
15 Tần Dục ăn xong bữa sáng lại để cho Lục Giác đọc tin tức cho hắn nghe, theo lý việc này hẳn phải do Triệu Tân làm, thế nhưng Triệu Tân rất thức thời, đi mua tiểu thuyết liền một đi không trở lại.
16
(Ý chỉ những người đối xử với người khác bằng hư tình giả ý, ứng phó cho có lệ)
Trong kế hoạch của Tần Dục, Tưởng Mạn Thù chỉ có tác dụng giật dây bắc cầu, không có bao nhiêu tác dụng mấu chốt, mà đối thủ này cũng không có bao nhiêu lợi thế cho Tần Dục, nhưng có chút ít còn hơn không.
17 Khi người sản xuất chương trình ‘Mật Thất Đào Sinh’ Vương Hải mang theo quà tặng xuất hiện ở phòng bệnh, Tần Dục không ngạc nhiên một chút nào.
18 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Thẩm Diệu Dương nhận được điện thoại của tổ chương trình ‘Mật Thất Đào Sinh’, hắn mới biết Tần Dục đã đem chuyện này định xong, bây giờ hắn có muốn cự tuyệt cũng không được.
19 “Tần ca, anh vừa mới xuất hiện ở phi trường mười mấy phút thì đã có cả vạn lời bình”. Triệu Tân vừa hưng phấn, vừa xem bình luận, vui vẻ nói: “Có thật nhiều lời bình nói sẽ ủng hộ anh”.
20 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thể loại: Xuyên Không, Trọng Sinh, Dị Giới, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 8
Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh, Xuyên Không
Số chương: 121