1 Bắc Tề.
Lãnh cung thành Kim Lăng.
Phía sau phồn hoa, một vùng trời nhỏ đơn độc, lạnh lẽo và cô tịch, Hạ Uyển Chi làm sao cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày nàng phải ở nơi mà các cung phi sợ nhất, không mong phải đến nhất này.
2 Đột nhiên kinh một chút, Hạ Uyển Chi mở mắt ra, đập vào mắt rèm che giường bằng lụa mỏng màu xanh da trời, trên giường điêu khắc mẫu đơn phú quý bách điểu đồ đặc biệt quen thuộc.
3 Cùng Hạ phu nhân nói vài câu, Hạ Uyển Chi thành công trấn an mẫu thân nàng. Nàng nếu như là kiên trì bản thân không vào cung, chắc hẳn sẽ chọc cho mẹ nàng tức giận.
4 Hai mẹ con tranh chấp cuối cùng vẫn là bởi vì Hạ phu nhân ngất đi mà chấm dứt.
Hạ phu nhân bị tức cấp công tâm, lảo đảo thiếu chút nữa té xỉu. Thật may là Hạ Uyển Chi tay mắt lanh lẹ đỡ nàng, nếu không té xỉu va va chạm chạm còn không biết đả thương chỗ nào.
5 Hạ Uyển Chi gần đây rất buồn rầu. Nàng trầm tư suy nghĩ mấy ngày cũng không ra cách lưỡng toàn. Mỗi ngày không phải là nhìn cá chép trong chậu ngẩn người, chính là nhìn vật trang trí trên kệ tủ xuất thần.
6 Hạ Uyển Chi bị dọa, người nàng liên tục trốn tránh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, nàng tại sao có thể không sợ hãi.
So sánh với người trong trí nhớ, hắn bất quá là trẻ hơn rất nhiều.
7 Hạ Uyển Chi bị thương sau khi trở về từ miếu thành hoàng liên tục ở trong Viên uyển, cho dù nàng muốn đi chủ viện thỉnh an, Hạ phu nhân cho người đáp lời để nàng thật tốt dưỡng.
8 Hạ Uyển Chi thân thể khó chịu. Hơn một tháng qua ở kinh thành động tĩnh không ít. Thế gia đại tộc, cùng với nàng những tỷ muội khuê các trước kia biết cũng không thiếu.
9 “Tiểu thư, người nói Tần đại phu kia có thể nhận ra điều gì?” Nhớ tới bộ dáng Tần đại phu muốn nói lại thôi, Hạ Bích có chút bận tâm.
“Làm sao vậy?” Hạ Uyển Chi cách một màn lụa mỏng, đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
10 “Cửa thành mở rồi. Đại tiểu thư, chúng ta mau rời đi!” Hạ Bích ngồi co ro dưới tàng cây liễu cách cửa thành không xa nghe thấy tiếng kẽo kẹt, đột nhiên tỉnh lại.
11 “Nhìn một chút ngươi đem người lăn qua lăn lại thành dạng gì, nương nhìn còn không biết đau lòng đến cỡ nào đây!” Tại biệt viện dàn xếp ổn thỏa, Dịch Thụy đi phòng Hạ Uyển Chi xem nàng.
12 Đức Hỉ cung là cung điện Hạ Uyển Chi ở, đương nhiên không phải là chủ điện, mà là đông thiên điện. Chủ vị nương nương của Đức Hỉ cung là Đức phi nương nương.
13 Hạ Uyển Chi miễn cưỡng nói trong chốc lát cùng Lâm Huệ. Hạ Hà truyền đồ ăn đã trở lại, Hạ Uyển Chi cũng không lên tiếng muốn mời nàng ta ở lại Đức Hỉ cung cùng nhau dùng cơm trưa.
14 Sau khi Hoàng thượng, Hoàng hậu ngồi xuống, Hạ Uyển Chi các nàng mới ngồi xuống. Không giống như các tiểu chủ khác một lòng muốn được Tề Diệp chú ý, Hạ Uyển Chi hi vọng lúc này mình có thể sống chết mặc bây, là một người tàng hình.
15 Trước có nghe nói nàng liên tục bệnh, Tề Diệp cũng không nghĩ tới thân thể của nàng kém đến như vậy. Càng không có nghĩ tới chính là, một nữ tử thể cốt kém lại còn là người nhát gan, vậy mà dám cứu hắn.
16 Đoàn người Hạ Uyển Chi đến Phượng Nghi cung, cung nữ Nguyệt Mai bên cạnh hoàng hậu nói là hoàng hậu nương nương thân thể khó chịu, hôm nay không cần thỉnh an, để các nàng đều tự trở về.
17 Cây anh đào nở rộ, ánh mặt trời rực rỡ!
Đúng là một ngày đẹp trời để đi đạp thanh, chỉ tiếc những phi tần này không thể ra khỏi hoàng cung, chỉ có thể ở trong vườn anh đào dạo chơi.
18 “Tối hôm qua Chu mỹ nhân thị tẩm. ” Lâm Huệ uống một ngụm trà, nói với Hạ Uyển Chi.
Hạ Uyển Chi vừa nghe nàng mở miệng cũng biết mục đích nàng đến “Có cái gì ly kỳ, ngươi cũng đừng để ý.
19 Hạ Uyển Chi vẫn luôn biết hậu cung hiểm ác. Chỉ là không nghĩ tới, tối hôm qua vừa được sủng ái, ngày thứ hai liền đưa tới thuốc tránh thai. Động tác cực nhanh, làm cho người kinh ngạc.
20 Tề Diệp ra khỏi chủ điện của Đức phi, đi được vài bước thì dừng bước lại, ánh mắt rơi vào vài ngọn đèn lồng ở cách đó không xa, cửa son đóng chặt, cản trở hết phong cảnh trong thiên điện.