81
Dưới vòm trời cao xa, một tòa tuyết phong trắng noãn hùng vĩ đứng sừng sững dưới thảo nguyên mênh mông mang khí thế hào hùng.
Hai con tuấn mã lửa đỏ như tên rời dây cung từ chân núi phóng xuống, bốn vó như cuốn bụi mù, lại thêm bối cảnh núi tuyết làm nền tạo nên một hình ảnh thật chấn động.
82
Chẳng bao lâu, Ninh Giác Phi đã khôi phục lại cuộc sống thường nhật của hắn như khi mới đến Kế đô.
Sáng sớm, cưỡi ngựa ra khỏi thành, sau đó xuống ngựa chạy đường dài trên thảo nguyên, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
83 Thanh sa mạc là sa mạc lớn thứ hai sau Tây Vũ, vắt ngang giữa Minh đô và Kiếm môn quan, diện tích rất lớn, đi xuyên qua rất gian nan, mà nếu muốn đi vòng qua, tốn rất nhiều thời gian, là một lá chắn thiên nhiên bảo vệ Tây Vũ.
84
Đại mạc vắng lặng, mặt trời lặn dần xuống sông dài.
Kiếp trước, Ninh Giác Phi gặp không ít cảnh đẹp như thế, thế nhưng từ khi đến thế giới này, đến tận hôm nay, hắn mới một lần nữa cảm nhận được cảnh đẹp tráng lệ này.
85
Gió đêm phe phẩy, cát bụi bay được một khoảng rồi lại chậm rãi hạ xuống, vòng luân chuyển vẫn như thế, vĩnh viễn liên tục.
Ban đêm ở sa mạc là vậy, cho dù ban ngày có bao nhiêu nóng nực thì sau khi mặt trời lặn xuống, sẽ nhanh chóng trở lạnh, độ chênh lệch nhiệt độ rất lớn.
86 Ô Lạp Châu Mục ở nơi hiểm yếu giữa nam bắc Tây Vũ, là chỗ nghỉ chân của những người ra vào đại mạc, cho nên nơi này vô cùng phồn hoa, hội tụ đủ các tộc người, các ngành nghề kinh doanh, dần dần nơi này phát triến thành tòa thành sầm uất thứ chín của Tây Vũ, tài chính Tây Vũ một phần năm là từ nơi này mà ra.
87
Buổi tối, Ninh Giác Phi không chia phòng với Vân Thâm. Hắn không phải người lạnh lùng, Vân Thâm lại bệnh, cần chăm sóc, tự nhiên hắn phải ở lại đây.
Cả ngày hôm nay, Vân Thâm luôn trong trạng thái mê man, mồ hôi chảy ra như suối.
88
Nửa đêm qua đi, toàn bộ Ô Lạp Châu Mục đều an tĩnh, Du Nhiên Các càng vắng vẻ, không tiếng động.
Cái quán trọ cao quý trang nhã này có một con đường phủ đầy cây xanh, lúc này, nó càng lúc càng ồn ào.
89 Kỳ Kỳ Cách tẩy trang, thay một bộ y phục trắng, nhìn qua cô còn rất nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ mười sáu tuổi. Cô mang theo đệ đệ, theo thuộc hạ Ninh Giác Phi đi vào phòng, định quỳ lạy.
90
Thành chủ ở Ô Lạp Châu Mục tên là Đan Cổ, xuất thân từ Đan tộc, cũng là một trong những đại tộc ở Tây Vũ.
Nghe nói Hữu Xương vương đại giá quang lâm, y vội vã ra đón.
91 Ninh Giác Phi từng nói rõ với Đan Cổ và nói rõ với Độc Cô Yển, Vân Thâm còn đang bệnh, cần chỗ thanh tĩnh để nghỉ dưỡng, Đan Cổ liền phân phó hạ nhân không được quấy rầy.
92
Sắp tới nửa đêm, yến hội trong Đan phủ cuối cùng cũng sắp tàn.
Từ đầu tới đuôi, Đạm Du Nhiên đều rất sảng khoái, xem nét mặt đó giống như lười nhiều lời từ chối, chỉ cần Độc Cô Yển muốn cùng hắn uống rượu, hắn liền nâng chén uống cạn, một chữ cũng không nói nhiều.
93
Tối nay gió to, trời không trăng, đây là thời điểm tốt nhất để giết người phóng hỏa.
Trong viện, bóng người lay động như quần ma loạn vũ. Lửa trong chính sảnh đã cháy vào tận nhà, tiếng đồ vật cháy khét đùng đùng vang, lửa chiếu sáng sân, kinh động toàn bộ Đan phủ, không chỉ có thủ vệ và gia đinh trong phủ chạy đến, thêm vào đoàn người đang chiến đấu hoặc chạy vội báo tin cứu viện cho trú quân trong thành đến đây tiếp viện.
94
Động tác Cận đại phu rất nhanh, thanh lý vết thương, dùng rượu mạnh sát trùng, đắp dược trị thương tổ truyền, rồi dùng vải sạch băng lại.
Ông có đồ đệ hỗ trợ, không cần người khác phải giúp, nhưng Ninh Giác Phi vẫn kiên trì đứng ở một bên nhìn, không bằng lòng đi chữa trị thương thế của mình.
95
Trong phòng khách, trên chiếc bàn dài là một đống các mũi tên. Mũi tên màu đen, thân to, nặng, vừa nhìn liền biết không phải loại tên bình thường.
Ninh Giác Phi cầm lấy một mũi tên, tỉ mỉ đánh giá.
96
Ngày hôm sau, Đạm Du Nhiên mới tỉnh lại.
Tinh thần Vân Thâm cũng tốt lên một chút, vết thương vẫn còn rất đau. Y nằm trên giường, cố gắng chịu đựng, không muốn nói với ai.
97 Dù là Bắc Kế hay Tây Vũ, chỉ cần là quý nhân đại quan, hầu như tất cả đều biết quốc sư Bắc Kế, Vân Thâm và truyền kỳ tướng quân, Ninh Giác Phi có mối quan hệ rất sâu đậm với nhau, số ít thì biết bọn họ là người yêu.
98 Ninh Giác Phi, Kinh Vô Song và Đạm Thai Tử Đình cùng nhau phóng ngựa xông lên cồn cát cao cao, đứng bất động, nhìn theo những kẻ tập kích không quay đầu lại mà chạy về phía xa hút.
99 Đạm Thai Kinh Vĩ là con trai chính thê của Đạm Thai Mục, cũng là con cả. Mẫu thân của cậu, Vân Lam chính trưởng nữ của lão Ưng vương, gia thế hiển hách, phụ thân chết trận sa trường, Đạm Thai Mục liền nghênh thú cô làm chính phi, đăng cơ xong liền phong chính cung hoàng hậu.
100
Chạng vạng, trong phủ Đan Cổ thiết yến, long trọng khoản đãi sứ giả Bắc Kế.
Ninh Giác Phi không tham gia. Đây là hoạt động phía quan lại, hắn không muốn gia nhập vào trong, huống hồ Vân Thâm còn đang nằm trên giường, thái tử còn ở chỗ này, hắn thực sự lo lắng nên liền chối từ, nói muốn đi chăm sóc Vân Thâm nên xin lỗi không đi được.