41 Buổi tối hôm đó, Mục Túc bị Quang áp đến thảm thương, làm đến nổi Mục Túc ngay cả khí lực để thét cũng không có. Quang không ngừng động đậy hạ thể trong người y, hỏi.
42 Ý tứ của Quang rất rõ ràng, hắn đã từng đề cập qua. Mục Túc không chú ý tới dĩ nhiên không thể trách hắn. “Mục Túc không có đăng ký tình nguyện đi. ” Những người theo Quang đi đều là những người tình nguyện đăng ký.
43 Mục Túc rất muốn nói y cũng là giống đực, nhưng nhìn lại những người kia, người nào người nấy đều hùng tráng, dũng cảm hơn y, lại đem lời sắp sửa thốt ra nuốt vào lại, trong lòng không ngừng tự an ủi mình.
44 Thấy Mục Túc đã no, Quang mới ngồi xuống bên cạnh y bắt đầu đánh chén số thức ăn còn thừa lại. Mục Túc ngẩng đầu nhìn trăng, thuần một sắc trắng sáng.
45 Hừng đông ngày hôm sau, mọi người dễ dàng tìm thấy nhau, hóa ra bọn họ tách khỏi đoàn cũng không xa lắm, trên cơ bản chỉ cần đứng lên là thấy người rồi.
46 Quang xoay lại la lớn với các tộc nhân đang đứng ở phía xa kia. “Lấy ít thuốc cầm máu tới đây!” Mục Túc cảm thấy có thứ gì đó đang liếm liếm mặt của y, lập tức thanh tỉnh lại.
47 Cuộc giao phối này kịch liệt như thế nào, đã không còn cách nào có thể dùng lới nói mà hình dung được. Tóm lại, từ trưa trờ trưa trật đến khi màn đêm bao trùm khắp mọi nơi, cả hai vẫn hì hục làm, đến khi Mục Túc ngất đi… sau đó tinh lại….
48 Cự không khỏi lo lắng hỏi. “Bọn họ không sao chứ?” An vừa mới cùng Quang trở về, đặt mông ngồi xuống đất. “Để cho tộc trưởng làm đi. Hắn nhịn lâu lắm rồi.
49 Quang quyết định thành lập một bộ tộc của riêng hắn tại miếng đất phì nhiêu màu mỡ này, toàn bộ hơn hai trăm tộc nhân đi theo hắn liền bắt đầu một cuộc sống mới.
50 Chỉ chớp mắt, A Đan – đứa con của Mục Túc và Quang đã lớn lên thêm một chút, phiền não của Mục Túc cũng theo đó mà cấp số nhân. Mục Túc phát hiện A Đan luôn hỏi y một vài câu khiến y cứng họng.
51 Là bằng hữu thì nên có dạng giao tình như thế nào? Mục Túc kỳ thực cho đến giờ vẫn không nghĩ y và con sói nhỏ hay khi dễ y kia lại là bằng hữu của nhau.