1 Ánh nắng chói chang của ngày hè, giữa trưa mặt trời lên cao, sức nóng cực điểm như hỏa lò, nướng chính từng người đi đường. Phương Hiểu Duy lái xe máy ra ngoài buôn bán.
2 Hạ Trĩ tỉnh dậy đã gần 9 giờ, từ đây về sau cậu không bị cuộc sống chung quanh công trường đánh thức. Nghĩ đến cuộc sống hiện tại, mở mắt không còn một đống công việc chờ mình, nhưng mà…… Hiện tại chẳng phải rất nhàm chán sao?
Rửa mặt, chải tóc, theo sở thích tùy tiện chọn một bộ quần áo, sau đó xuống lầu.
3 Colin là tên chú chó biên cảnh quản qia nuôi, màu đen trắng, vô cùng thông minh. Khi Hạ Trĩ từ bệnh viện trở về, nó đối với Hạ Trĩ rất thân thiết, thường chạy đến cọ cọ bên chân Hạ Trĩ, chờ Hạ Trĩ sờ đầu nó, sau đó Colin sẽ ngoan ngoãn nằm bên chân Hạ Trĩ.
4 Gần đây mỗi ngày Hạ Linh đều đem Hạ Trĩ mang theo trên người, vô luận là người làm Hạ gia hay nhân viên Hạ thị đều cảm nhận được vị giám đốc lạnh lùng lúc xưa nay trở nên ôn nhu, hơn nữa mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hai anh đẹp trai, làm việc cũng nhiệt tình hơn rất nhiều.
5 Hạ Linh một tay chống cằm, trong đầu không ngừng nhớ lại lời Hạ Trĩ nói “Kì đại ca đối với mọi người thực ôn nhu cùng kiên nhẫn” làm anh hoàn toàn không có tâm tư xem tài liệu.
6 Hạ Trĩ nhàm chán ngồi trong phòng giám đốc, con mắt to đen xoay tròn chuyển động, đang nghiên cứu những vật trong phòng, dùng tay sờ sờ bình hoa vô giá.
7 “Tiểu Trĩ thiếu gia, con đã tỉnh chưa?” Quản gia gõ cửa, gọi: “Kì thiếu gia đến. ” Ông không hiểu sao hôm nay đại thiếu gia không dẫn tiểu Trĩ thiếu gia đến công ty.
8 Hạ Trĩ lần đầu tiên nhìn thấy lớp học như vậy, trong phòng học, nhiều thiết bị hiện đại, so với hội trường nhỏ khi cậu học tiểu học tốt hơn rất nhiều.
9 Trở về nhà Hạ Linh vội đến gặp thiếu niên hai má lúm đồng tiền, tâm trạng phiền toái suốt một ngày đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
“đại ca, anh đã về.
10 Hạ gia chỉ có thêm ba người, thế nhưng cuộc sống của Hạ Trĩ lại vui vẻ hẳn ra. Tuy Hạ Cách đã kết hôn, vẫn giống như một thiếu nữ hoạt bát, cùng tiểu Trĩ nói chuyện, luôn lôi kéo tiểu Trĩ trò chuyện bát quái liên miên, hoặc là nói với cậu những điều không thú vị.
11 Đã qua nhiều ngày từ sau khi 5 người đi khu vui chơi trở về, Hạ Cách thấy bệnh tiểu Trĩ không còn trở ngại gì, quan hệ của hai anh em cũng trở nên tốt hơn, liền thu thập hành lý muốn trở về Mỹ, chỉ có tiểu Kỳ cùng tiểu Quân sống chết không chịu cùng mẹ trở về nhà.
12 Hạ Linh ở thương trường là một tổng giám đốc oai phong một cõi, mỗi ngày đều dựa vào đồng hồ sinh học mà tỉnh lại. Nhưng mà hôm nay sau khi tỉnh dậy Hạ Linh không có lập tức bước vào phòng tắm, mà là nghiêng người, một tay chống cằm, một tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của người bên cạnh.
13 Đi vào sân trường, cảnh lần này cùng với lần trước Hạ Trĩ nhìn thấy hoàn toàn khác nhau. Sân trường trống trải xây dựng các cửa hàng nhỏ, mọi người nhiệt tình chào hàng các sản phẩm thủ công, một số thì vây quanh hi hi ha ha nói chuyện.
14 Hạ Trĩ ra ngoài một ngày, Đào Dương quản gia đương nhiên báo cáo cho Hạ Linh. Lúc điện thoại thông báo Hạ Linh, anh đang họp, là thư ký nghe điện thoại.
15 Dù là Phương Hiểu Duy kiếp trước hay Hạ Trĩ kiếp này, đều có chung một loại hứng thú — ăn món ngọt. Hôm nay cậu đồng ý Hạ Linh nhất định sẽ ở nhà, vì thế khi điện thoại reo lên Mạc Thiếu Dương điện đến, cậu vẫn cứ ngồi đối diện máy tính chém giết, khi điện thoại vang lên lần thứ hai, không cam lòng nhận điện thoại, hai mắt thì dừng ở chữ game over trên màn hình máy tính, giọng nói vô cùng không vui, như người ở đầu bên kia điện thoại có thâm thù đại hận với cậu.
16 Ngay lúc mọi người tán gẫu vui vẻ, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông vẻ mặt tràn ngập lệ khí bước nhanh vào, đôi mắt sắc bén như chim ưng quét qua một vòng, dừng lại tại ly kem của Hạ Trĩ.
17 Đêm khuya, đại trạch Hạ gia trở nên im lặng, mọi người sau một ngày bận rộn đã nhanh chóng tiến vào giấc ngủ, chỉ có duy nhất một căn phòng ở lầu ba còn ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn.
18 Ăn cơm xong, trên đường trở lại văn phòng, Hạ Trĩ nghe thấy vài nhân viên nhỏ giọng thảo luận chuyện Tô Dạ, đại khái là chuyện quay quảng cáo. Đến văn phòng, Hạ Trĩ mở to hai mắt long lanh mong chờ nhìn Hạ Linh, sau đó đem mấu chốt những gì nghe thấy hỏi rõ: “Ca, buổi chiều Tô Dạ thật sự trở lại chỗ này chụp quảng cáo sao?” tuy cậu không phải tiểu nữ sinh theo đuổi Đại minh tinh, nhưng dù sao thần tượng của mình ngay tại nơi này, cái loại cảm giác tò mò cùng mong chờ không thể kiềm chế được.
19 Di động màu đen giống như bị chủ nhân vứt bỏ, cô độc nằm dưới sàn, màn hình trong đêm tối tản ra ánh sáng, cùng sàn ma xát phát ra chấn động chi chi, qua hồi lâu mới tối sầm lại.
20 Trải qua vài ngày nhàn nhã nhưng cũng rất nhàm chán. Buổi sáng hôm nay, điện thoại Hạ Trĩ vang lên mãnh liệt, âm thanh chói tai phá vỡ buổi sáng im lặng.