1 Ngoại ô Đường Ly Sơn.
Sắc trời tiệm vãn, tịch dương dần buông xuống. Tầng mây kia bị tịch dương đỏ sậm nhuộm đẫm một cỗ nồng đậm mùi máu tươi.
Ngoại ô nơi đây vốn không có một bóng người, nếu một ai đi qua đều cảm thấy có chút sợ hãi.
2 Li sơn. Nam đường. Kì tông phủ.
Đây là một tòa nhã viện rất khác biệt được xây dựng cách đây một năm trước, mở rộng đất đai, đem trang viên tu kiến thành lầu các.
3 “Thạch ca, đại thiếu gia đã rời đi! Chúng ta có nên đuổi theo hay không?” Bột Thủy nhìn theo bóng người dần dần rời khỏi, vừa suy nghĩ vừa hỏi trượng phu của mình.
4 Cuối cùng chỉ còn Kỳ Phóng và Đoan Mộc Hoàng tỷ thí cao thấp. Hai người bước lên võ đài bắt tay nhau, Đoan Mộc Hoàng vẫn như cũ, tỏ ra thâm ý tươi cười, hướng Kỳ Phóng nói: “Kỳ huynh, một ngày không gặp, chúng ta cũng thật là có duyên, ở nơi này cũng có thể gặp nhau.
5 Mỹ nhân chậm rãi bước xuống cầu thang, trước mặt vẫn che tấm lụa mỏng, bước đến gần Kỳ Phóng. Đứng trước Kỳ Phóng nhẹ giọng cười nói: “Kỳ công tử, thật có nhã hứng a! Không thể tưởng tượng được ngài lại có hứng thú đặc biệt, ngươi gọi nữ nhân không được sao? Sao lại gọi nam sắc của Cầu Phượng Lâu!”
Trong tâm Kỳ phóng liền kêu “lộp bộp”, thoáng biến sắc, “Nam sắc?” “Cầu Phượng Lâu?”
Lại nói về “Cầu Phượng Lâu” chính là vì để nữ tử có nơi tìm thú vui.
6 Trong một đêm, hai người không biết mai khai mấy độ, hoang ái mấy tràn(mai nở mấy lần, hoan ái mấy trận). Rốt cục đều mệt mỏi ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
7 Chưa bao giờ nghĩ muốn gặp người nào đó như thế. Tuy hắn đã từng thống hận bản thân mình về tình cảm không nên có này, tuy hắn muốn rời xa y cả đời. Nhưng thân thể hắn lại không thể nào vâng lời chủ kiến của mình.
8 Đào phủ
“Ngươi là đồ phá gia chi tử! Cả ngày không lo học hành, náo loạn làm ra chuyện lớn như vậy, lại bảo ta dọn dẹp cuộc diện rối rắm này!” Đào lão bản nộ khí trùng thiên, chỉ vào nhi tử mắng.
9 Ly biệt là một loại khoảng cách.
Vì yêu mà ly biệt lại là ngược với khoảng cách, yêu thương như thế, mê li như thế, sao lại có thể có khoảng cách.
Kỳ Phóng nằm ở trên giường, hắn chỉ có thể nghe, chỉ có thể nghĩ, không thể động, không thể nói.
10 Hận một người là một chuyện rất đau khổ.
Thù so với hận còn đau khổ hơn. Nó có thể mê hoặc tâm trí con người, có thể kéo dài một đời, không thể nào dừng lại, vĩnh viễn tồn tại.
11 Tương kiến thì nan biệt diệc nan
Đông phong vô lực bách hoa tàn
Xuân tàm đáo tử ti phương tận
Lạp cự thành hôi lệ thủy can(1)
Kiếm, hương vị, hô hấp, người.