121 Tiểu Võ lúc này mới biết thì ra gia đình Dạ Mặc Nhiễm còn có chuyện như vậy, vừa kinh ngạc xong lại cười toe toét liền bị Tá Thỉ khóa cửa lại nhốt tỏng phòng bếp.
122 Trong căn cứ ngoại trừ có thêm vài xe tuần tra cùng một vài người cầm súng dài đi vòng quanh trạm giác thì cũng không có thay đổi gì so với trước kia.
123 Phương Cẩm ôm lấy cậu nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa số “Ăn cơm được không”.
Anh quan tâm vĩnh viễn cũng chỉ có Dạ Mặc Nhiễm, Dạ Mặc Nhiễm động cũng không muốn động “Cẩm, làm sao bây giờ, em không muốn anh họ có việc gì, em thử một chút được không?”.
124 Thư Vĩ lái chiếc xe thể thao của hắn đến chổ huấn luyện quân đội, chưa vào đến nơi đã nghe tiếng binh sĩ đang thao luyện. Thư Vĩ kéo Dạ Mặc Nhiễm lên lầu hai, vào phòng tư lệnh, tựa vào lan can nhìn xuống dưới “Cậu xem cậu xem, có phải hay không rất giống ma huyễn, tôi nói cho cậu biết, lúc tôi suốt ngày bị giám thị tôi liền chạy đến đây chơi, lúc đó tôi cảm thấy thật không công bằng, vì sao tôi lại không có được dị năng, sau đó tôi lại thấy có mấy người bị nâng trên cán về, không có dị năng thì sao, bọn họ có dị năng cũng chẳng phải vẫn phải làm thuộc hạ của tôi sao, ta cũng không cần đi ra ngoài là anh hùng, thế giới này có chỗ nào là có được công bằng đâu”.
125 Phan Thần nhìn xe chạy vào trung tâm, đây là khu C cũng là khu trọng điểm được phòng thủ nghiêm ngặt nhất.
“Mặc Nhiễm, sao chúng ta có thể vào khu này? Dị năng giả chẳng phải đều ở khu B sao?”.
126 Dạ Mặc Nhiễm đi đến nhà cậu, nhìn thấy Kỳ Văn Đào vẫn còn kêu la ầm ĩ chỉ còn biết thở dài “Cậu út, anh họ còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa, có phải ngoài người sống ra anh ấy sẽ không ăn thức ăn chín không?”.
127 Dạ Mặc Nhiễm nhớ rõ ban ngày khi dùng nước trong hồ tang thi sẽ có một khoản thời gian ngắn im lặng, Dạ Mặc Nhiễm có thể nhân lúc yên lặng này mà đến gần hắn, Dạ Mặc Nhiễm đi đến bên cánh song sắt, Kỳ văn Đào liền thông qua khe hở của song sắt mà vươn tay ý đồ bắt lấy Dạ Mặc Nhiễm.
128 Dạ Mặc Nhiễm thân thể không khỏe toàn bộ biệt thự đều trở nên yên tĩnh, tiểu Võ cũng Tá Thỉ nếu có cãi nhau đều chuyển sang chế độ âm thầm, Phương Cẩm cả ngày đều ở bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm không rời nữa bước, nghỉ ngơi hai ngày Dạ Mặc Nhiễm mới được tự do hoạt động, lo lắng cho tình huống của Kỳ Văn Đào nên mỗi người sẽ đến nói cho cậu biết tình huống của Kỳ Văn Đào.
129 Dạ Mặc Nhiễm cười cũng không thèm để ý đến Thư Vĩ “Tối nay mọi người cũng đã đến, hay là ở lại đây ăn cơm”.
“Nãy giờ tôi đang chờ câu này của cậu, anh Văn Đào chỗ của Mặc Nhiễm có rất nhiều thức ăn ngon”.
130 Hai ngày trước Dạ Mặc Nhiễm nhìn trong ngăn tủ có một bộ chế phục nhỏ, lúc ấy cảm thấy thật là muốn hỏi Phương Cẩm chế phục nhỏ như vậy sao anh có thể mặc được nhưng sau đó lại quên mất.
131 Tiểu Võ vỗ tay chạy vào “Mặc Nhiễm, cậu thật lợi hại, cậu làm như thế nào vây?
Nếu tôi dùng dị năng cậu có cản được không? Hay là để cho tôi thử một lần được không?”.
132 Sau ngày hôm đó Dạ Mặc Nhiễm xem như nổi danh tại những người trong đường, dị năng của Dạ Mặc Nhiễm như vậy càng làm cho bọn họ thấy bản thân mình thật nhỏ yếu.
133 Thương trường này không lớn chỉ có hai tầng, tủ kính đều còn khóa không có thứ gì bị hư hại. Sau khi xác định nơi này không có tang thi liền lập tức mở ra, cố gắng mở khóa nhẹ nhàng không phát ra thanh âm, bọn họ mở khóa đã luyện vô cùng thuần thục.
134 Chỉ mới vài phút, một đống tang thi hung hăng lúc trước bây giờ đã biến thành một đống thi hài, gió thổi làm huyết tinh cùng mùi tanh hôi từ thịt thối bốc lên, Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nở nụ cười với Phương Cẩm đang đứng ở gần cậu.
135 Phương Cẩm đưa mắt nhìn qua phòng khách liền trực tiếp lên lầu, thấy Dạ Mặc Nhiễm đang ngồi trên xích đu đọc sách, anh ngồi vào bàn làm việc của mình, Dạ Mặc Nhiễm buông sách ra nhìn anh.
136 Dạ Mặc Nhiễm cúi đầu “Em vừa nói thử xem, anh nghĩ là cái gì?”.
Phương Cẩm không nói tiếng nào, Dạ Mặc Nhiễm phì cười “Đầu gỗ”.
Nói xong cúi đầu hôn môi anh, vừa vươn đầu lưỡi đã bị Phương Cẩm kéo vào trong miệng mình, Dạ mặc Nhiễm lòng đầy ý cười làm nụ hôn càng thêm sâu sắc, tay thừa dịp Phương Cẩm ý loạn tình mê liền kéo xuống miếng keo dán trên chân anh, tay Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm nhất thời cứng ngắt, Dạ Mặc Nhiễm cười hì hì đẩy anh ra, đưa miếng keo dán đưa lên xem xét.
137 Dạ Mặc Nhiễm đứng lên chuẩn bị đi, Cửu Đạo liền gọi lại “Đợi đã”.
Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nhìn hắn, Cửu Đạo có chút bối rối “Giấc mơ của cậu có chỉ rõ là khi nào không?”
Dạ Mặc Nhiễm lắc lắc đầu “Không có thời gian cụ thể, chỉ là cảm giác được rất gần rất gần, con của anh gần một tháng nữa thì được sinh ra đúng không? Sinh mệnh nhỏ bé đáng thương, không được nhìn thế giới này”.
138 Phương Cẩm chậm rãi cầm đũa, Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới cười tiếp tục ăn “Tôi thích ăn ở đây, mẹ tôi lúc trước rất thích món ăn ở đây, hơn nữa ăn ở trong đây cũng không cần phải lo lắng hay chú ý hình tượng gì, không có nhiều lễ nghi rườm rà như ở những nơi khác, càng không cần lo lắng xem động tác ăn của mình có tao nhã hay không”.
139 Từ không gian đi ra, không thèm để ý đến tiểu Võ đưa cho Quách Hoằng một ly nước trong hồ, Dạ Mặc Nhiễm chính là hy vọng có thể giúp được Phương Cẩm nhiều hơn một chút mà thôi, hơn nữa Quách Hoằng đến được ngày hôm nay cũng thật không dễ dàng, sao lại không thể cho hắn đi cửa sau một lần.
140 Đi theo Phương Cẩm thời gian lâu nhất là Tá Thỉ và Hổ Tử, Tá Thỉ tính tình cẩn thận rất khó để lấy thông tin từ hắn, như vậy cũng chỉ còn có Hổ Tử. Dạ Mặc Nhiễm luôn biết mỗi ngày Phương Cẩm sẽ cho một anh em tâm phúc ở gần chổ cậu, đợi cho đến phiên của Hổ Tử, Dạ Mặc Nhiễm liền gọi riêng hắn lên lầu.
Thể loại: Trọng Sinh, Quân Sự, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50