1 Trong tay Ân Tư Đặc bưng một bát canh rau bị nấu đến mềm nát sền sệt, đẩy cửa tiến vào phòng, dự định đánh thức bầu bạn đang quay mặt vào tường ngủ say trên giường.
2 Đợi Ân Tư Đặc đi xa, Lập Hạ ngồi trên giường liền bưng lên bát canh uống một hớp nhỏ, sau đó chậc chậc lưỡi, nguyên lai thứ canh tên gọi ba tập này là canh cải bó xôi, bát canh trong tay mình không hề có gì đặc biệt cả, tựa như bị nấu đến nát ra, chẳng cần nhai cũng có thể trực tiếp nuốt xuống, muốn nói có đặc điểm gì dùng để phân biệt được thì món canh này chỉ có vị của đồ ăn, không có vị muối.
3
Trong quá trình một hỏi một đáp, hai người tới nơi, mặt trời cũng đã lên đỉnh, đúng giữa trưa.
Lập Hạ đi theo Tô Bỉ tới ruộng công cộng, phóng mắt nhìn qua có chừng hơn hai mẫu đất, ruộng được phân ra thành rất nhiều khối, bên trên mỗi khối đều chỉnh tề gieo trồng mấy luống rau xanh.
4
Có thịt tộc trưởng đưa tới, Lập Hạ rốt cuộc ngoại trừ canh rau canh xương, được ăn bữa thịt nướng không có bất luận gia vị gì tại dị thế.
Bởi vì hồn xuyên, cho nên không tồn tại trường hợp cắn bất động, thịt ăn khó khăn trong tiểu thuyết, Lập Hạ một ngụm một ngụm nhai nuốt thịt được xé thành khối nhỏ trong chén mà Ân Tư Đặc cố ý xé cho cậu, một bên nhìn Ân Tư Đặc ngồi cạnh giá nướng giản dị lật qua lật lại thịt.
5 Lập Hạ một tay nắm quả đào lòe ra không gian, hưng phấn mà nhìn quả đào vẫn còn tồn tại trong lòng bàn tay, có thể mang ra là tốt rồi, như vậy sẽ cực kỳ phương tiện cho sinh hoạt về sau.
6
Nghĩ tới đây Lập Hạ ngừng lại việc vận chuyển, quay người hướng Ân Tư Đặc đang ngồi xổm trên mặt đất cho quả đào vào trong bình gốm, mà hỏi, “Ân Tư Đặc, tại nơi này của các anh, có loại cây dây leo hay nhánh cây gì mềm mại nhưng lại có tính bền dẻo không?”
“Có, dây leo sỉ mị ven rừng rậm tựa như vậy, vừa có động tĩnh sẽ phát ra tiếng sàn sạt meo meo, mặc dù không có chỗ trọng dụng gì nhưng có thể tạo được tác dụng cảnh giới nhất định, bộ lạc rời thiệt nhiều chúng trở về để trồng một vòng bên ngoài.
7 “Lập Hạ a, chiếu ngươi nói ta nghe đều chưa từng nghe qua, là phải bện như thế nào, mang đi lót ngủ thực sự rất mềm sao?” Thừa dịp Ân Tư Đặc đi nấu cơm không ở đây, Tô Bỉ ngồi một bên lung tung lật lật mấy dây leo sỉ mị trên mặt đất, nghiêng đầu hỏi.
8
(mót – động từ: đi nhặt những đồ còn sót lại; đây là từ mình tự ý edit, còn nguyên ý tác giả không biết có như vậy không)
Đồ ăn không ngon khiến Lập Hạ rất là hậm hực, cậu cảm thấy miệng mình sắp đạm xuất ra điểu đến nơi rồi (???).
9 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt Lập Hạ đỏ bừng, hai tay giấu tiệt sau lưng, mắt ngắm trái ngắm phải, tầm mắt nhất định không đặt tại trên người Ân Tư Đặc.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhớ thương hôm nay đi tầm bảo bên ngoài bộ lạc, Lập Hạ từ sớm tinh mơ đã không ngủ được nữa, tỉnh dậy đập vào mắt chính là một mảnh lồng ngực rộng lớn.
11 Đương nhiên, chuyện tốt không thể vẫn luôn thiên vị một người. Có lẽ lão thiên gia không quen nhìn cái bản mặt cười đến ngu ngốc kia của Lập Hạ, nên đang lúc Lập Hạ vui mừng không chịu được, một đống phân ẩm ướt từ trên trời giáng xuống giữa ót.
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trận đan bện dậy sóng này bao phủ toàn bộ lạc, tại lúc Tô Bỉ cùng Mạc Lâm Đạt lôi kéo toàn bộ giống cái cùng thú nhân nhiều tuổi tiến đến trận tuyến biên chế hàng đan bện, Tô Bỉ lại đánh bậy đánh bạ thế nào còn dùng dây leo sỉ mị sáng tạo ra một loại áo giáp mới vừa mềm vừa nhẹ, một kiện đầu tiên này đương nhiên thuộc về Ngõa Cách.
13 Ân Tư Đặc trở về đúng lúc Lập Hạ vừa mới làm xong cơm. Hắn buông gùi trên vai cùng con mồi trong tay, từ phía sau ôm eo Lập Hạ, đưa cậu lãm vào trong lồng ngực mình, cái cằm kiên nghị đặt ngay chỗ cổ của Lập Hạ, “Thơm quá, hôm nay Lập Hạ lại làm món gì ăn ngon sao?” Ân Tư Đặc vừa nói vừa khụt khịt cái mũi, cố ý làm một bộ thèm thuồng chọc cười Lập Hạ.
14 Ngõa Nhĩ Đặc sau khi từ nhà Ân Tư Đặc trở về vẫn một mực ở trong phòng không đi ra ngoài, điều này làm giống cái nhà ông – Tất Tháp – nghi hoặc không thôi.
15 Ân Tư Đặc chỉ cảm giác hơi hoa mắt liền thấy được một cảnh tượng khác, nhưng hắn không có nghĩ nhiều mà vội vàng cúi đầu kiểm tra trong lồng ngực mình, chỉ thấy Lập Hạ nằm trong lòng vẫn bảo trì tư thế cuộn người co quắp thành một đoàn như trước.
16
“Dừng, ưm, dừng lại mau. ”
Hàm răng bị liếm đảo qua từng viên từng viên một, đầu lưỡi trơn trượt thuộc về một người khác đang liên tục đâm chọc quấy đảo, kéo lưỡi của mình nhẹ nhàng nhảy múa.
17 Trời còn chưa sáng, các thú nhân đã dựa theo sự sắp xếp của tộc trưởng, cùng Ân Tư Đặc lên núi thu thập rồi. Đối sự tình xảy ra trước đó, bọn hắn là rất kính sợ, nhưng khát cầu đối đồ ăn dùng trong mùa mưa vẫn chiếm được thượng phong, bọn hắn mặc áo giáp bằng dây leo, từng người mang theo giỏ dây leo lớn nhất nhà mình cùng tâm tình kích động mà theo sát Ân Tư Đặc, đi thu thập tại con đường mà hai người đã đánh dấu tốt trước đó, nhìn trời, nếu lúc trở về biến hóa thành hình thú, thì một ngày có thể đi ba, bốn chuyến vận chuyển.
18 Nhiều người sức mạnh lớn, những lời này cho dù ở đâu cũng không phải lời nói suông. Giờ mới là giữa trưa, nhưng đất trống tại trung tâm đã chồng chất tiểu mạch cùng lúa nước sau hai lần các thú nhân vận chuyển về.
19 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa mưa theo sát bước chân vội vàng thu hoạch của mọi người mà tới.
20 Khả năng hoàn thành nhiệm vụ của thú nhân rất nhanh chóng, Lập Hạ vừa giảng giải xong phương pháp chế tạo cối xay, thời gian ngắn ngủi không đến hai tiếng, Ân Tư Đặc cũng đã làm ra hình dáng đại khái.