1 Tôi tên Tống Xuân Thiên, tên rất ngu có phải không?
Tôi cũng đã từng kháng nghị với ba ba, nhưng ngoại trừ đổi lấy cái một dấu chân thật to trên mông, căn bản cũng không thay đổi được sự thật đã định trong lịch sử.
2 “Học viện Kim Kê” – Bốn chữ vàng to lớn lấp loé dưới ánh mặt trời. Tôi cười trộm, bởi vì đột nhiên nghĩ tới một câu – Gà Vàng Độc Lập.
Thế là, ngày mùa hè nắng trời sáng lạn, một thanh niên trắng nõn dắt xe đạp đứng trước cổng trường học ngây ngô cười.
3 “Cái gì? Anh không biết Tịch Hâm sao?” Giọng của đồng nghiệp mới Tiểu Cát vốn dĩ đã rất bén nhọn, nay còn nâng lên quãng tám, quả thật là nhiễu loạn ba ngày, khiến lỗ tai tôi ù ù vang vang.
4 “Cậu… có khoẻ không?” Tôi có chút xấu hổ hỏi cậu học sinh khoé miệng rướm máu kia. Nhưng ngoài ý muốn lại thấy hắn đẩy chiếc xe đạp cũ dựa vào thân cây của tôi, duỗi chân ra, thoải mái mà ngồi lên.
5 Vừa định vươn tay ra bắt, lại thình lình bị người thu về. Cái tay thuận tiện nâng cao lên một chút…
Lồng ngực rắn chắc, chiếc khăn tắm tuỳ ý vây ở bên hông, mái tóc ngắn hỗn độn còn ướt nước… Kỳ quái, vì sao tôi cảm thấy trên gương mặt không chút thay đổi nào của hắn, lại có chút hương vị đùa giai chứ?
“Trả cho tôi.
6 Vài ngày sau, những con hạc giấy quen thuộc lại đột nhiên biến mất không còn tung tích. Nói thật, tôi có chút cảm giác mất mát. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên có nữ sinh biểu lộ cảm tình với tôi, tuy chỉ là biểu lộ của nữ sinh chưa thật sự trưởng thành, nhưng cũng đủ để tôi say mê một chút.
7 Không hiểu vì sao, tôi cư nhiên lại trở thành gia sư tại nhà của tên nhóc mà cho tới bây giờ tôi vẫn không nhìn thuận mắt. Vì cái gì mỗi ngày tôi phải hi sinh một tiếng đồng hồ nghỉ ngơi để tới dạy bù cho hắn chứ? Nhìn cái đầu trầm lặng đọc sách phía trước, tôi thật sự suy nghĩ lại.
8 “Hô hấp nha, đồ ngốc. ” Có người vỗ nhẹ mặt tôi.
Một cái chỉ thị, một cái hành động, tôi theo bản năng mở to miệng hô hấp không khí mới mẻ. Sau một lúc lâu, suy nghĩ mới dần dần quay lại.
9 “Thầy Tống?” Cánh tay bị người dùng lực túm một chút, tôi bỗng nhiên hoàn hồn.
Vẻ mặt ngây ngốc quay đầu, vừa vặn thấy Tiểu Cát cao gầy đang nhướn mi.
10 Tôi vẫn theo lẽ thường dạy phụ đạo cho Tịch Hâm, vẫn như trước kia thỉnh thoảng ra đề thật khủng để làm khó hắn, hắn cũng nhận mệnh tùy tôi ép buộc, chỉ là thường xuyên dùng ánh mắt khiến tôi đứng ngồi không yên mà nhìn chằm chằm tôi, cũng may là không có làm ra hành động gì khiến cho lòng tôi không yên ổn.
11 Những ngày đợi kết quả, các thí sinh cơ hồ đều hoảng loạn. Nhưng Tịch Hâm cố tình lại mang bộ dạng không hề lo lắng, có khi đối mặt với chất vấn của tôi, hắn ngược lại còn cười nhạo nói.
12 “Hôm nay là cuối tuần, sau khi tan học đến nhà tôi đi, tôi làm đồ ngon cho anh ăn. ” Hắn bắt đầu dụ tôi, như thể tôi là con nít vậy.
“Tôi…” Theo bản năng muốn gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ tới đã hẹn cùng Phương Phỉ, vội vàng há mồm muốn cự tuyệt, lại bị hắn cắt ngang trước.
13 “Thầy Tống! Này!” Âm thanh cố ý nâng cao khiến tôi giật nảy mình. Ngẩng đầu vừa thấy vẻ mặt cười xấu xa của Tiểu Cát.
“Thất thần gì đó. ” Cô chớp mắt với tôi vài cái.
14 Đó là ngày thứ hai sau kỳ nghỉ hè, buổi sáng tôi và Tịch Hâm do thức khuya nên không rời giường sớm. Hắn một tay chống đỡ thân thể, có chút mạnh mẽ gặm nhấm môi tôi, nhìn chằm chằm vào tôi như vĩnh viễn cũng không nhìn đủ.
15 Khu nhà quen thuộc, bảo vệ cửa quen thuộc, cầu thang quen thuộc, tất cả khiến cho tôi có cảm giác hoài cổ khủng khiếp. Biết rõ Tịch Hâm hoàn toàn không có khả năng ở đây, nhưng tôi vẫn chậm chạp không có dũng khí đẩy cửa ra.
16 Giọng của Tiểu Cát liên tiếp phát ra từ ống nghe, nhưng không thể chạm đến đầu óc gần như đã đình trệ của tôi. Thân thể vốn suy yếu sau khi trả qua sự đối đãi này đã sớm cạn kiệt đến cực hạn, không biết bản thân mình đang nói cái gì, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ.
17 Thời gian bốn năm nhoáng lên một cái rồi biến mất, nhanh đến mức khiến tôi cảm thấy bản thân mình đã già đi rất nhiều, thật là một chuyện ấm ức. Tôi hiện tại đã là một giáo viên chạm tay có thể bỏng trong học viện.
18 Những ngày kế tiếp, Tiểu Cát mỗi ngày đều tìm cớ gọi cho tôi vài cuộc điện thoại, rồi nói chuyện phiếm gì đó. Biết cô lo lắng, cho nên tôi luôn giả bộ giọng điệu dường như không có việc gì để cô ấy an tâm.
19 “Tịch Hâm! Đồ lừa đảo. ” Sáng sớm, tôi chụp lấy bàn tay đang vòng quanh thân tôi mà rít gào.
“Có chuyện gì vậy? Xuân Thiên?” Hắn khẽ hôn tôi.
“Cậu gạt tôi!” Hai tay tôi nắm lấy mặt hắn, ngăn cản hắn tiếp tục quấy rầy.
20 Sáng chủ nhật, tôi ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba tấc sào mới đứng lên (ha ha, cho nên chỉ dám nói là buổi sáng, mà không phải sáng sớm), rồi được Tịch Hâm cho ăn bữa sáng phong phú thật no nê.