21 Bóng đêm dần chìm, Lâm Vũ trở lại phòng, thấy Tiểu Nguyên đã chuẩn bị tốt dụng cụ tắm rửa, trong phòng sau tấm bình phong có vẻ vừa mới chuyển vào bồn nước ấm, nàng không khỏi âm thầm cảm khái, “Bọn họ phục vụ thật sự là càng ngày càng đúng giờ.
22 “Lâm cô nương?”Người gọi thấy Lâm Vũ không có phản ánh, thích thú vỗ thân thể của nàng một cái. Lâm Vũ mờ mịt hoàn hồn, “Ách, chuyện gì?”“Trước ngươi nói bố trí đội hình, ý là thế nào?” Một vũ cơ hỏi.
23 “Này. . . . ” Phó Tử Minh thật không ngờ nàng lại đột nhiên nhắc tới điều này, ánh mắt hắn tối sầm lại, giữa lúc hoảng hốt, cái người khiến hắn và sư phụ đau đầu vạn phần, đoạn trí nhớ làm hắn muốn quên mất cũng không quên được lại bày ra trước mắt.
24 Lâm Vũ vừa cảm giác ngủ được cực kì thoải mái, khi nàng mở mắt ra thì lại phát hiện chính mình bị một người ôm. Nàng kinh dị xoay người, liền nhìn đến dung nhan tuấn dật kia gần ngay trước mắt, lần đầu tiên nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt tuấn tứ, lông mày sắc như đao gọt, cái mũi cao ngất cong cong, đôi môi cười mím thành một cái tuyến, hắn ngủ thoạt nhìn không có cứng rắn lạnh như vậy, nhiều hơn một phần nhu hòa.
25 Vạn Bạc hội sắp gần, học sĩ các nơi tề tụ về kinh, trong kinh thành nhất thời trở nên cực kỳ náo nhiệt. Ở bên trong ngõ nhỏ nào đó ở Hoa Vũ phường đông thành, có một bọn người tụ ở nơi đó, bọn họ thương nghị không phải chuyện tốt gì, mà là phản loạn; bọn họ muốn mang đến cho dân chúng kinh thành cũng không phải Cát Tường, mà là tai nạn.
26 Trải qua vài ngày đêm bí mật thương nghị, kế hoạch phát động đầu tranh, tổng quát đã được định, Hàn Dư dịch dung thành Bành Bác tham gia thương nghị bí mật ngày đó, xét thấy hắn đã mắc bệnh vừa mới phục hồi như cũ một bộ hình dáng khí nhược thể hư, đứng ở trong bọn người mặc dù yên lặng không nói gì, mọi người cũng không thấy khả nghi.
27 Bất tri bất giác trong giây lát, đến thời khắc cuối cùng bắt buộc Viên Kiệt được ăn cả ngã về không (nôm na là chỉ có thắng hoặc thua hết). Hắn đã giả làm thái giám lẻn vào trong hoàng cung, dưới sự hướng dẫn của Trương Cửu, đi vào bên ngoài điện Duyên Hi cung, thủ vệ binh sĩ ở bên ngoài thấy là phó tổng quản, chưa tiến hành ngăn cản, chỉ là hỏi: “Trễ như thế, Trương tổng quản còn có chuyện gì quan trọng?”Trương Cửu thấy có biến , liền đút một cái bì đỏ nho nhỏ đưa cho thị vệ đầu lĩnh kia, cười nói: “Hoàng thượng bảo ta mang kiện vật này lại đây, kính xin đại nhân dàn xếp.
28 Lệnh Hồ Diệp sinh ra trong một gia tộc sa sút, từ nhỏ đã mất đi song thân, thúc thúc Lệnh Hồ Nguyệt là thân nhân duy nhất đã thu dưỡng hắn. Hắn từ nhỏ bộ dạng mi thanh mục tú, đặc biệt là cặp mắt to kia, như ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đen bóng.
29 Đảo mắt đã là đầu hạ, Lâm Vũ cùng tiểu Hàng ngồi xe ngựa, Phó Tử Minh thì cưỡi ngựa đi phía trước, từ Vận kinh, dọc theo trên đường đi xuống phía nam.
30 Tương truyền trước đây lúc tuổi còn trẻ hoàng đế Ngô quốc ra ngoài hoàng cung du ngoạn, sau khi cầu phúc trong chùa Dĩ Vân ở thành Hàm Trạch, thì ở trên Cầu Hỉ Thước sau miếu này gặp một thiếu nữ tuyệt sắc.
31 Trong ngoài chùa Dĩ Vân, đám đông bắt đầu khởi động. Khi hai người Lâm Vũ xuất hiện ở ngoài chùa thì lập tức dẫn phát một trận xôn xao, mọi người vây quanh bọn họ, tranh nhau thấy phong tư của tuyệt sắc mỹ nhân khó gặp.
32 Ngày thứ hai sau lễ Cầu Hỉ Thước, đoàn người Lâm Vũ rời khỏi thành Hàm Trạch. Dọc theo đường đi, Lâm Vũ cảm thấy phản ứng của mọi người đều rất kỳ quái.
33 Tại nơi nào đó trong hoàng cung Nhạc quốc, một nữ nhân nhu nhược đang ôm con trai của nàng, dỗ hắn đi vào giấc ngủ. Nàng từng là nữ nhi của đại thần, một đại mỹ nhân vang danh khắp xa gần, sau đó gả vào trong cung, trở thành một cái tên trong số những giai lệ của hoàng đế.
34 “Lệnh Hồ Diệp tên tiểu tử thúi này, mau cho ta giải dược!” Lệnh Hồ Diệp thấy người kia mang theo cây đại đao, đứng cách hơn một dặm hô lớn, phía sau hắn lại còn có người yểm trợ ẩn thân trong bụi cỏ dại.
35 Trải qua hơn một tháng lặn lội đường xa, đoàn người Lâm Vũ cuối cùng đã tới quốc đô Dịch Khải của Nhạc quốc trước kia. Làm cố đô tiền triều, Dịch Khải bảo lưu lại phong mạo lộng lẫy phồn hoa năm đó, nơi này là nơi rất nhiều phú cổ thương gia giàu có, môn phái giang hồ tụ tập.
36 Trong lối đi nhỏ ánh sáng mờ mịt soi sáng trên người nàng, hắn thấy được gương mặt tinh mỹ tuyệt luân lộ ra, cũng là gương mặt làm cho hắn cả đời này khó quên nhất, ôm thân thể của nàng không có buông ra, hắn ngưng thần tụ khí, ánh mắt dời về phía chiếc mũi tinh xảo kia, đôi môi anh đào mê người kia, dời về phía thân thể tản mát ra hơi thở độc đáo kia, hắn dường như nghe được máu của chính mình đang sôi trào lên.
37 Lâm Vũ tức giận đi đến bên cạnh Kim Khang, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy hắn xanh cả mặt, miệng sùi bọt mép, mà cả một đám người đó cũng là cùng bệnh trạng.
38 Nếu muốn ngoại lệ cứu người, sẽ phải đi theo hắn một đời một kiếp, đây chính là nguyên nhân hắn nói muốn thu nàng làm đồ đệ? Nàng có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, muốn đặt câu hỏi, đã thấy hắn kéo tay nàng đi lên phía trước.
39 Trên con đường cũ hướng tây, mặt trời chiều ngã về tây, hai người giục ngựa ở trên đường quan. Hai con ngựa chạy song song với nhau, người cưỡi ngựa một người là phong hoa tuyệt đại, một người là diễm lệ vô song, làm cho người đi trên đường thỉnh thoảng dừng chân quay đầu ngưỡng mộ.
40 Lệnh Hồ Diệp nhìn nhìn cánh tay được băng bó kỹ càng, mặt trên buộc khăn tay của nàng, trong mắt lướt qua ánh rực rỡ, hắn giữ tay nàng lại nói: "Đêm nay chúng ta phải ăn ngủ ở ngoại ô.