1 Trong căn phòng được trang trí xa hoa cổ kính, có nến Long phượng cháy sáng đỏ rực, áo ngủ bằng gấm đỏ thẫm, gối được thêu hình uyên ương nghịch nước.
2 Trong căn phòng được trang trí xa hoa cổ kính, có nến Long phượng cháy sáng đỏ rực, áo ngủ bằng gấm đỏ thẫm, gối được thêu hình uyên ương nghịch nước.
3 Mãi một lúc lâu sau, Phong Vô Ý mới nhìn người đang nằm mê man ở trên giường thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo lấy ra giải dược nuốt vào. Thật sự là quá nguy hiểm, nàng không nghĩ tới cái người hoàng đế này lại có thể kháng cự mạnh mẽ với dược tính như vậy.
4 Phạm Thiên Đại Lục, từ xưa đến này luôn lưu truyền một lời tiên đoán: Tai kiếp ngàn năm, thời khắc ma giới quay lại, Thất Sát xuất hiện thì cũng là thời điểm sát kiếp bắt đầu.
5 Tống Tuyên là ngự y ở trong cung chuyên khám và chữa bệnh cho các quý phi hậu cung, năm nay hắn đã sáu mươi tuổi, làm ở Thái Y Viện đã ba mươi hai năm.
6 Phạm Thiên Đại Lục, từ xưa đến này luôn lưu truyền một lời tiên đoán: Tai kiếp ngàn năm, thời khắc ma giới quay lại, Thất Sát xuất hiện thì cũng là thời điểm sát kiếp bắt đầu.
7 Dao Nguyệt một bên mài mực, một bên vụng trộm nhìn người đang tựa vào đầu giường lật sách. Từ lúc tân hôn tới giờ đã là hai ngày, nàng rõ ràng cảm giác được, tiểu thư cùng với nàng từ nhỏ lớn lên kia ngoại trừ khuôn mặt ra thì hoàn toàn khác nhau, chẳng lẽ.
8 Sau khi cố tình giả vờ đáng thương đuổi đi Hách Liên Diệu, lại được đồng ý cho phép xuất cung nên tâm trạng Phong Vô Ý rất tốt. Cho nên nàng không tiếp tục dùng thuốc để duy trì vết thương nữa, làm cho các vết thương rất nhanh đã khỏi hẳn như lúc ban đầu.
9 "Mời vào" Tiêu Tử Mặc đẩy cửa tòa nhà có hình tháp ra, rồi đi thẳng lên trên không hề quay đầu lại. Phong Vô Ý yên lặng đi theo sát phía sau hắn, mãi cho tới tận tầng cao nhất.
10 "Trẫm vừa rồi mới nghe được, cổ bị gãy gì đó là sao hử?" Hách Liên Diệu lười biếng dựa người vào ghế, ngẩng đầu hỏi. "Những đồ trang sức này quá nặng, cho nên nô tỳ không quen ạ" Phong Vô Ý dịu dàng trả lời, một mặt khác thì đưa tay xoa bóp bả vai cho hắn.
11 Sau khi rời khỏi phủ Quốc Sư, mặt trời cơ hồ cũng đã lặn xuống chạm vào đường chân trời. Trong mỗi hộ gia đình cũng đều đã thắp ngọn đèn dầu, trên đường cái cũng trở nên vắng vẻ.
12 Sáng sớm, Phong Vô Ý lập tức cho người bãi giá hồi cung, cũng không có nói thêm gì khác với người Phong gia. Điểm khác nhau duy nhất so với khi đến, chính là lúc đi có thêm một ma pháp sủng vật Bích Linh.
13 "Trẫm vừa rồi mới nghe được, cổ bị gãy gì đó là sao hử?" Hách Liên Diệu lười biếng dựa người vào ghế, ngẩng đầu hỏi. "Những đồ trang sức này quá nặng, cho nên nô tỳ không quen ạ" Phong Vô Ý dịu dàng trả lời, một mặt khác thì đưa tay xoa bóp bả vai cho hắn.
14 Đêm khuya. Mặt trăng lẳng lặng treo ở trên bầu trời đêm tỏa ra một tầng ánh sáng, chiếu xuống mái ngói lưu ly làm hiện lên một tầng sương mù màu trắng nhạt.
15 Một trận lửa lớn thiêu sạch đi mất hơn nữa Lãm Nguyệt cung, ánh lửa đỏ rực cơ hồ chiếu sáng cả bầu trời đêm. Bọn thị vệ đang lục soát ở trong hoàng cung, ngay cả một cái lông của thích khách còn chưa thấy chứ đừng nói là yêu ma quỷ quái.
16 "Nghe nói muội muội bị sợ hãi, bản cung đặc biết tới thăm" Hoàng hậu đi tới, ánh mắt quét qua một vòng cung điện, sau đó cười cười lên tiếng. "Đa tạ hoàng hậu nương nương" Phong Vô Ý cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Xin thứ lỗi cho Vũ Y không tiện xuống giường" "Không sao, bản cung đã sai người mang ít dược liệu bổ dưỡng tới đây để giúp cho muội muội sớm ngày hồi phục.
17 Ánh nắng ấm áp chiếu xuống trong đình viện, xuyên qua khóm hoa cúc có muôn hình vạn dáng, làm chúng càng thêm khoe sắc hơn. Phong Vô Ý mặc quần áo tinh xảo ngồi đang ngồi ở trong lương đình thưởng thức trà bánh, thì ở bên ngoài đã có người chạy tới báo có Lan phi tới.
18 "Nữ nhân, ngươi chính là người đem bổn tọa phong ấn tại trong này để làm con rối sao?" Tượng gỗ hình trẻ con ở trên giưởng nhảy lên vài cái, rồi đột nhiên mở miệng nói chuyện.
19 Có lẽ là vì Tiêu Tử Mặc và Tống Tuyên cảnh báo, Hách Liên Diệu thật sự không hề tới quấy rầy Phong Vô Ý dưỡng bệnh. Nhưng lại sai người liên tục đưa tới đủ loại sâm nhung để tẩm bổ, khiến cho lúc này cả Cúc Nghiên điện trở nên tấp nập vô cùng.
20 Sáng sớm, ánh nắng chiếu xuống, trời không mây, đây chính là thời tiết đẹp nhất của ngày cuối thu. Đầu tiên là các võ tướng, sau đó là đủ các loại quan viên, cuối cùng mới là các ngự lâm quân đang vây quanh Hách Liên Diệu, và một đám người của hoàng tộc bắt đầu đi ra khỏi ngọ môn.